Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trước Sau Đều Là Nàng - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-02 15:12:48
Lượt xem: 1,637

Trước khi Cố Minh Uyên c.h.ế.t, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hôn nhân.

Dù sao thì ta sinh ra đã đứng ở đỉnh cao quyền lực, ngoại trừ việc lật đổ phụ hoàng để làm nữ đế, chẳng còn điều gì cao hơn nữa.

Phụ hoàng không có định kiến về giới tính, nếu ta có đủ tham vọng và trí tuệ tương xứng, người cũng có thể phế truất Thái tử và để ta làm Hoàng đế.

Những gì ta muốn, ta đều có thể có.

Trong thế gian này, nam nhân nào đối với ta cũng giống nhau.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Sau này dù ta gả cho ai cũng chẳng khác biệt.

Vì chỉ cần ta muốn, hôn nhân chẳng qua cũng chỉ là một khế ước hình thức, ta vẫn có thể dễ dàng chiếm đoạt bất kỳ nam nhân nào ta muốn.

Thẩm Thập, Thẩm Thập.

Ta lặp đi lặp lại cái tên này.

Trong lúc đó, ta lại nhớ về những chuyện cũ.

Thẩm Thập giống ta lúc nhỏ, đều trắng trẻo, xinh xắn như ngọc.

Mẫu hậu khi đó vẫn còn sống, bà thường khen ngợi chúng ta là "kim đồng ngọc nữ." Bà dẫn chúng ta thả diều, làm bánh hình mèo nhỏ.

Phụ hoàng tuy không tham gia nhiều, nhưng mỗi khi ngừng xem tấu chương, ông luôn mỉm cười nhìn chúng ta chơi đùa.

Mọi người đều nói ta có phúc lớn, được phụ hoàng cưng chiều như ngọc ngà giữa chốn hoàng cung. Cũng có người nói Thẩm Thập thật may mắn, chẳng hiểu sao một thằng nhóc từ đâu đến lại được lớn lên bên cạnh viên minh châu của Hoàng thượng.

Ta không hiểu vì sao những người lớn trong cung lại gọi Thẩm Thập là "thằng nhóc bẩn thỉu," rõ ràng hắn luôn sạch sẽ mà. Ngay cả bây giờ khi nhớ lại, đôi mắt của hắn khi ta gặp lần đầu cũng rất trong sáng.

Từ khi còn nhỏ, ta đã biết nhìn người mà đoán tâm ý. Biết ai thật lòng với ta, và ai chỉ đang giả vờ, dối trá.

Thẩm Thập ở bên ta không thực sự vui vẻ, nhưng hắn luôn chăm sóc ta chu đáo, như thể ta không chỉ là minh châu của phụ hoàng, mà còn là của hắn nữa.

Phụ hoàng chưa bao giờ kể cho ta nghe về thân thế của Thẩm Thập. Nhưng ta từng vô tình nghe ma ma già nói.

Hắn là cháu cố của Binh bộ Thượng thư triều trước, gia đình bị tịch thu gia sản khi tổ phụ của ta giành thiên hạ. Thẩm Thập là con của một người thiếp, một kẻ sống sót duy nhất. Phụ hoàng đã tìm thấy hắn khi đi du ngoạn phương Nam, lúc ấy hắn đang trên thuyền bắt cá.

Thẩm Thập rất giỏi bắt cá dưới nước, còn ngoan ngoãn hơn cả những con chim mà thuyền phu nuôi dưỡng. Hắn biết cách thoát ra nhanh nhất khi mắc kẹt trong bùn, biết dưới xoáy nước nào ẩn chứa con cá lớn.

Nhưng từ khi đến bên cạnh ta, ta chưa bao giờ thấy hắn xuống nước nữa. Hắn thậm chí sợ nước, như thể e ngại những ký ức bị người khác sai khiến thuở nhỏ.

Năm ta rơi xuống nước, hắn đã cứu ta lên, sau đó liền đổ bệnh nặng. Ta làm ầm lên với phụ hoàng, buộc ông cho vây kín hết các hồ nước, ao trong hoàng cung, thậm chí phải thêm hai lớp hàng rào.

Khi ấy, ta không nghĩ gì nhiều. Giờ nhớ lại, có lẽ đó đã là biểu hiện của nỗi sợ mất mát.

Có lẽ còn sớm hơn thế, Thẩm Thập đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời ta.

Nếu không phải vì nụ hôn bất ngờ ấy, có lẽ chúng ta sẽ bỏ lỡ nhau thêm nhiều năm nữa.

Phía sau ta bỗng có một lực đẩy, nhẹ nhàng thôi. Ta cảm giác như gió đã dịu dàng nâng ta lên, và khi ta từ từ rơi xuống, liền rơi vào một vòng tay ấm áp rộng lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truoc-sau-deu-la-nang/chuong-8.html.]

Thẩm Thập ôm lấy ta, rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ trầm hương cổ xưa. Hoa văn trên hộp tinh xảo đến mức tỉ mỉ. Đôi tay dài mảnh của hắn khéo léo mở khóa, khi dùng sức, những đường gân xanh mờ mờ hiện lên.

"Kịch" một tiếng, khóa mở.

Ngay khi ta ngửi thấy mùi hương lạnh từ hộp tỏa ra, ta cũng nhận ra mùi tanh của m.á.u từ phía sau.

Ta cau mày: "Vết thương bị toạc ra rồi?"

Hắn khẽ "ừ" một tiếng, không nói gì thêm.

Vết thương ở vai, là do đêm hắn đi g.i.ế.t Cố Minh Uyên, kẻ đó liều c.h.ế.t phản kháng mà gây ra.

Vết thương vốn dĩ đã lành mấy ngày nay rồi.

Trong hộp trầm hương là một chiếc vòng tay bằng ngọc trắng. Chất ngọc cực kỳ tốt, dưới ánh trăng, nó như tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng, lặng lẽ mà quý phái. Ở giữa còn có một vệt đỏ đậm, tạo thêm cho nó một vẻ sang trọng hiếm thấy.

Thẩm Thập nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng lên.

Vậy... nãy giờ không thấy hắn, là vì hắn đi chuẩn bị quà cho ta sao?

Ta định bước xuống khỏi xích đu, nhưng hắn không cho, rồi khẽ đặt một nụ hôn lên má ta.

Ta cũng muốn hôn lại hắn, nhưng vị trí này khiến cổ ta đau nhức. Thế nên, nhân lúc Thẩm Thập không để ý, ta nhanh chóng nhảy xuống.

Vừa xoay người lại, ta lập tức đứng hình.

Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, soi rõ từng chi tiết.

Trang phục của Thẩm Thập rách nhiều chỗ, tóc tai có phần bù xù. Ta đi vòng ra sau lưng hắn, hắn định quay lại để giấu đi, không cho ta thấy.

Ta nghiêm mặt quát: "Đứng yên, đừng nhúc nhích."

Những vết thương chằng chịt lớn nhỏ giao nhau, giống như những vết roi quất. Nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì mà tiểu bạch liên đã bịa ra để vu oan cho ta.

Thẩm Thập có vẻ bất đắc dĩ. Hắn xoa nhẹ trán, nhìn thấy mắt ta đã đỏ lên, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi.

"Không đau đâu, da ta dày lắm."

"Chỉ là cái này vốn ở chỗ hoàng thượng, đã quyết tâm bày tỏ lòng mình với nàng, nên ta phải lấy về."

Ta vừa tức vừa thương.

"Ngươi không thể nói cho ta biết sao? Ta sẽ đi lấy."

"Sớm muộn gì ngươi cũng khiến ta tức c.h.ế.t."

Thẩm Thập nhìn ta, ánh mắt giống hệt như nhiều năm trước. Ánh nhìn đó ấm áp và đầy tập trung, như thể trong thế giới rộng lớn này, chỉ có duy nhất một mình ta.

"Đó là trách nhiệm của ta, Tuệ Tuệ."

"Niềm vui ngắn ngủi không thể làm ta thỏa mãn."

"Ta muốn cùng nàng sống đến bạc đầu, trong sự công nhận của tất cả mọi người."

Loading...