TRƯỜNG ANH TỤY NGỌC - Chương 1.2
Cập nhật lúc: 2024-06-03 19:32:48
Lượt xem: 1,827
Hai tiếng thở dồn.
Hắn ôm đầu, ta ôm mắt, cùng ngồi dậy.
Ba mắt nhìn nhau, tĩnh lặng đáng sợ.
Tiêu Hạc Trọng ngẩn ngơ: "Ngài... ngài sao không né? Ngài không phải tướng quân sao?"
Ta mạnh mẽ bỏ tay xuống, lộ ra mắt đen:
"Ta là tướng quân, không phải thần tiên, gần như vậy, nắm đ.ấ.m ngươi lại nhanh như vậy, ta sao né được?"
Nhìn hắn yếu đuối như Lâm Đại Ngọc, nhưng khi nắm đ.ấ.m vung lên, rõ ràng là Lỗ Trí Thâm mạnh mẽ.
Tiêu Hạc Trọng biết mình sai, khô khan nói: "Ai bảo ngài cởi y phục của ta?"
Má đau âm ỉ, ta nhăn mặt, hậm hực nói: "Bái đường rồi, uống rượu rồi, ngươi là thê tử ta, ta không thể cởi y phục ngươi sao?"
Mặt Tiêu Hạc Trọng trắng bệch, rồi đỏ ửng, vừa tức giận, vừa xấu hổ.
Hắn cũng không màng y phục nữa, nhắm mắt nằm thẳng trên giường, như mặc người c.h.é.m giết.
Nhìn hàng mi hắn run rẩy, lòng ta bỗng dưng không yên, hắn là một nam tử to lớn, cưới ta một "đoạn tụ", chắc chắn không phải tự nguyện.
Ta đưa tay phủ lên y phục của hắn.
Hắn nhìn ta khó hiểu.
Ta với quầng thâm mắt đi về phía giường thấp, bực bội nói: "Hở rốn rồi..."
Đột nhiên bị quần áo dưới đất vướng vào.
"Chết tiệt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-anh-tuy-ngoc/chuong-1-2.html.]
Tiêu Hạc Trọng nhìn ta kỳ quặc: "Tại sao không ngủ giường?"
Ta không mở mắt: "Sợ ngươi nửa đêm tỉnh dậy đá vào mặt ta."
"Ngài đến ngủ giường đi."
Ta lăn người, tiếp đón khách cả ngày, mệt mỏi đặt đầu lên gối là ngủ ngay.
Ta mơ hồ nói: "Mau ngủ đi, ngươi cứ xem như ta thương thê tử mình đi."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nửa đêm, ta bị tiếng động lạ đánh thức, mở mắt nhìn thấy Tiêu Hạc Trọng đang làm gì đó trên đầu ta.
Ánh trăng như nước, chiếu lên mặt hắn tạo thành một mảng bóng tối, thật là... kinh dị.
Ta đưa tay che mắt bị hắn đ.ấ.m một cú, nghĩ lại không đúng, lại che bên mặt còn lành lặn.
Trong lúc tay chân lúng túng, ta nhắm mắt hét lớn:
"Đừng đánh vào mặt ta!"
Ngày mai ta không còn mặt mũi gặp người nữa.
Tiêu Hạc Trọng nhíu mày, mạnh tay chụp cái chăn lên đầu ta:
"Để ngài chết cóng luôn!"
Một trận lăn lộn, Tiêu Hạc Trọng lên giường đắp kín chăn.
Ta cẩn thận thò đầu ra, nhìn một cái bóng lưng giận dỗi trên giường, lại nhìn cái chăn trên người mình, nhỏ giọng nói với bóng lưng đó: "Nhớ đắp kín rốn."
Tiêu Hạc Trọng siết chặt nắm đ.ấ.m bên cạnh.
Ta giật mình, che mặt chui vào chăn.