Trưởng Công Chúa Là Nam Nhân Tâm Cơ - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:07:21
Lượt xem: 440
Sau đó phụ hoàng phái hai nữ tiên sinh dạy A Viên đọc sách biết lễ, liên tiếp ba tháng chúng ta không gặp mặt.
Gặp lại nhau, là lúc trăm hoa đua nở trong Ngự Hoa Viên.
Nàng mặc cung trang màu hồng phấn, trang điểm thanh lệ kiều diễm, trâm cài trên đầu là một con bướm đang vỗ cánh.
Đi đến gần, nàng nhìn ta, mặt liền đỏ bừng. Khoảnh khắc đó, ta biết, A Viên đã lớn rồi.
Không còn giống như trước kia, gặp ta chỉ nháy mắt, sau đó hẹn ta đến Tàng Thư Các, cùng ta buôn chuyện về vị phi tần này thế nào, cung nữ kia ra sao.
Tất cả mọi thứ, đều chấm dứt vào năm ta hai mươi hai tuổi.
Lý gia cuối cùng cũng sụp đổ, Hoàng hậu cười ha hả: "Chu Tống Thời, ngươi quả nhiên là bậc đế vương trời sinh! Ở trước mặt ta giả ngu giả ngốc nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc quỳ xuống trước mặt ta gọi ta là mẫu hậu. Ngọa long tầm đởm, nhẫn nhục chịu đựng, một sớm đạt được như ý nguyện, có phải rất sảng khoái không?"
Bà ta uống thuốc độc tự vẫn, trước khi c.h.ế.t vẻ mặt quỷ dị nói cho ta biết, để lại cho ta một món quà lớn.
Mãi đến khi A Viên c.h.ế.t trong lòng ta, ta mới ý thức được bà ta đang nói gì.
A Viên vậy mà trúng độc.
Nàng giống như một đóa hoa nhanh chóng héo tàn, nằm trong lòng ta nôn ra máu.
"Ai, Chu Tống Thời, ta vậy mà cứ thế c.h.ế.t rồi." A Viên vẫn còn cười, nàng vuốt ve môi ta, an ủi ta, "Lúc đó ta ở lãnh cung nhìn thấy người, trong lòng đang nghĩ, ai, Thái tử đẹp trai như vậy, chắc không phải c.h.ế.t rồi chứ."
Toàn thân ta m.á.u đã ngừng chảy, tay không ngừng run rẩy, ta muốn nói gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng, lưỡi tê cứng.
Khóe mắt A Viên chảy ra nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Chu Tống Thời, ta sắp c.h.ế.t rồi. Người, cứ nhớ ta mười năm là được rồi. Sau này thì quên ta đi, cười nhiều vào."
A Viên không còn nữa, cứ thế mà không còn nữa. Từ sau khi nàng đi, ta sống trong u ám, không biết xuân thu.
Lại qua ba năm, phụ hoàng thoái vị, ta lên ngôi hoàng đế. Ta từ trong tông thất chọn một đứa trẻ, phong hắn làm Thái tử.
Lại qua bảy năm, ta cùng Tạ Thanh Dương ngồi uống rượu.
Tạ Thanh Dương nói với ta: "Ta luôn mơ thấy Hoa Dương, người nói xem, khi nào mới có thể quên được?"
Phải đấy, khi nào mới có thể quên được?
Ăn cơm sẽ nhớ đến A Viên, cái miệng nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ khi gặm chân gà.
Đi đường sẽ nhớ đến A Viên, dáng vẻ nhảy nhót đuổi theo bướm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-cong-chua-la-nam-nhan-tam-co/chuong-12.html.]
Ngủ sẽ nhớ đến A Viên, đôi chân lạnh lẽo nhét vào trong lòng ta.
Xuân hạ thu đông, bốn mùa ba bữa, từng giây từng phút, đều đang nghĩ đến nàng.
Trước khi c.h.ế.t A Viên bảo ta nhớ nàng mười năm, bây giờ vừa đúng lúc.
Ta tìm đến Linh Vu tộc ẩn cư nơi núi sâu, dùng tuổi thọ còn lại cùng đế vương khí vận, đổi lấy việc ta sống lại một đời.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày đau đớn như thiêu như đốt, m.á.u tươi gần như chảy cạn, ta lại cần phải giữ lại một tia lý trí cuối cùng để tiến vào luân hồi.
Khoảnh khắc đó, dường như rất dài, lại dường như rất ngắn.
Ta thật sự sống lại một đời, tỉnh lại là năm mười hai tuổi, đêm trước khi Hoàng hậu vu khống ta làm chuyện ô uế trong cung.
Đáng tiếc, Hoa Dương đã bệnh nặng đến mức không ra hình người, ta cứu nàng không được.
"Tống Thời, ta thay huynh đi." Hoa Dương nắm tay ta nhẹ nhàng nói, "Huynh, nhất định phải kiên cường sống tiếp. Ta và mẫu hậu, sẽ ở trên trời nhìn huynh."
Hoa Dương thay ta, nhảy vào biển lửa. Hoàng hậu cho rằng ta đã chết, từ đó buông lỏng cảnh giác.
Ta bệnh nặng một trận, mượn danh nghĩa Khâm Thiên Giám, từ thôn quê hẻo lánh đưa A Viên về.
Ta lại bảo Tạ Thanh Dương ra mặt, điều Ôn đại nhân đến kinh thành, tránh cho ông ấy bị liên lụy vào vụ án tham ô đó.
Lúc đó, ta nằm trên giường, nhìn A Viên đi vào phòng ngủ.
Nàng vẫn mặc y phục màu hồng phấn, búi hai búi tóc, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn ta mang theo sự tò mò.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
"Công chúa điện hạ, ta là búp bê phúc lành đến trừ tà đuổi bệnh cho người. Có ta ở đây, bệnh của người nhất định sẽ khỏi."
"Điện hạ, người thật đẹp."
Bàn tay nhỏ bé của nàng, nắm lấy tay ta, cũng không hề xa lạ.
Ta nhìn nàng, rơi nước mắt.
Nàng vội vàng lau nước mắt cho ta: "Điện hạ, người khóc gì vậy, có phải chỗ nào khó chịu không? Ta xoa bóp cho người."
A Viên, A Viên của ta.
Kiếp này, ta nhất định sẽ dốc hết tất cả, bảo vệ nàng một đời bình an vô sự.
[Hoàn]