Trưởng Công Chúa Là Nam Nhân Tâm Cơ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:07:08
Lượt xem: 519
Nam nhân, không có một ai tốt đẹp.
“Giá như ta là nam nhân thì tốt rồi.” Ta nắm lấy tay áo Hoa Dương, buồn bã nhìn nàng nói, “Ta thích người như vậy, nếu cưới được người, nhất định sẽ ngày ngày dỗ dành người, yêu chiều người, không để người chịu nửa điểm ủy khuất.”
Hoa Dương chạm phải ánh mắt của ta, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nàng nhìn ta chằm chằm, từng chữ từng chữ hỏi: “A Viên, ngươi biết mình đang nói gì không?”
“Nếu ta là nam nhân! Ta sẽ cưới người!” Ta thề son sắt nói, “Sẽ nâng niu người trong lòng bàn tay, đặt ở trong tim, yêu người cả đời, tuyệt đối không hai lòng!”
Ôi, vấn đề là, ta không phải nam nhân.
Thôi, ta sẽ thay Hoa Dương để mắt đến Tạ Thanh Dương.
Hoa Dương tốt như vậy, biết đâu thành thân rồi, Tạ Thanh Dương sẽ thích nàng.
Nghĩ như vậy, trong lòng ta thoải mái hơn một chút.
Ta đang lơ đãng, nghĩ xem sau này phải giúp Hoa Dương như thế nào, thì bị Hoa Dương nắm lấy cổ tay, mạnh mẽ kéo vào lòng.
“Sao... ưm...”
Ta mở to mắt, tim đập như sấm, m.á.u toàn thân đều dồn lên mặt.
Một đôi tay che mắt ta, ta chỉ ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người Hoa Dương.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
04
Mỗi khi nhớ lại chuyện xảy ra trong thư phòng hôm đó, ta đều cảm thấy như bị sét đánh.
Hoa Dương vậy mà lại thích ta, thích ta như một nam nhân thích một nữ nhân!
Nàng vuốt ve bờ môi có chút sưng của ta, ánh mắt khó hiểu nói: "A Viên, ta biết giờ phút này nàng tâm thần bất định, không hiểu rõ mọi chuyện. Ta cho nàng một ít thời gian, nàng cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ."
Suy nghĩ cái gì chứ!
Ta biết suy nghĩ thế nào đây!
Lấy cái gì mà suy nghĩ!
Ta chạy một mạch về nhà, đóng cửa không ra ngoài, giả c.h.ế.t ở trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-cong-chua-la-nam-nhan-tam-co/chuong-4.html.]
Hai ngày đầu, mẫu thân còn chiều theo ý ta, đến ngày thứ ba, bà ấy đạp cửa xông vào, lôi ta ra khỏi ổ chăn.
"Con làm trò tuyệt thực cái gì vậy!"
Mẫu thân vén chăn lên, ban đầu còn đang giận dữ, nhưng nhìn thấy vụn bánh ngọt bên mép ta thì lại im bặt.
Bà ấy lau qua loa khóe miệng cho ta, bực bội nói: "A Viên à, với cái tính ngốc nghếch này, sau này xuất giá biết làm sao đây?"
Lúc trước còn khen ta lan tâm tuệ chất, thông minh đáng yêu, đảo mắt đã biến thành ngốc nghếch rồi.
Xem ra, tình mẫu tử này cũng chẳng bền lâu.
Mẫu thân tắm rửa sạch sẽ cho ta, tự tay chải đầu, rồi lại đột nhiên thở dài: "Lúc con mới sinh ra, thân thể yếu ớt, ta và phụ thân cứ sợ nuôi không nổi con, ngày đêm cầu thần bái phật, không cầu con tài mạo hơn người, chỉ cầu con bình an khỏe mạnh mà lớn lên. Ai ngờ lại nuông chiều con thành một đứa nữ nhi hoang dã, suốt ngày đi theo hai huynh trưởng của con, không phải lên núi bắt gà rừng thì cũng xuống sông mò cá. Năm đó Trưởng công chúa đưa con đến kinh thành, mẫu thân không có đêm nào ngủ yên giấc. Ngày qua ngày cứ nghĩ, đứa con gái nhỏ nghịch ngợm của ta, làm sao có thể sống sót ở kinh thành, nơi quý nhân như mây, quy củ nhiều như lông trâu chứ?"
Mẫu thân vừa nói vừa đỏ hoe mắt.
Ta xoay người ôm lấy eo mẫu thân, áp vào người bà, tham lam hít hà mùi hương trên người bà: "Mẫu thân, chúng ta đều sẽ bình an. phụ thân đã từ quan, cửa hàng trong nhà cũng đã sang nhượng. Chỉ còn lại một số đồ lặt vặt cần thu dọn, tối nay chúng ta sẽ lặng lẽ rời khỏi kinh thành, không quay lại nữa."
"Con đã từ biệt Trưởng công chúa chưa? Hôm đó con vội vã về nhà, không nói một lời, chẳng lẽ là giận dỗi với công chúa?" Mẫu thân chọc vào trán ta, "Mười năm nay, Trưởng công chúa đối xử với con rất tốt. Con phải nhớ lấy ân tình này."
Nhắc đến Trưởng công chúa, mặt ta lại nóng bừng, do dự một chút rồi nói: "Mẫu thân... Người nói xem... Nếu có một ngày, một... một cô nương mà người rất coi trọng, rất yêu quý, rất thân thiết bỗng nhiên thổ lộ với người, người sẽ cảm thấy thế nào?"
Mẫu thân nhìn ta bằng ánh mắt lơ đãng, suýt chút nữa là ta nổi đóa lên, bà ấy mới chậm rãi nói: "Chuyện tình cảm này, không ai nói rõ được. Nam nữ cũng vậy, nam nam nữ nữ cũng vậy, bỏ đi cái vỏ bọc thế tục, tự hỏi lòng mình mới là quan trọng nhất."
"Được rồi, thu dọn hành lý của con đi, đừng ra khỏi cửa rồi mới phát hiện ra có thứ gì đó chưa mang theo."
Mẫu thân xoa xoa mặt ta, rồi lại đột nhiên ghét bỏ: "Về quê rồi, sẽ không có đám người hầu trong phủ công chúa hầu hạ con nữa đâu. Đến lúc đó mà còn suốt ngày quên trước quên sau thì sẽ bị ăn chổi đấy!"
Đêm xuống, chúng ta cuối cùng cũng có thể rời khỏi kinh thành.
Ta nhìn về hướng phủ công chúa, khẽ nói lời tạm biệt với Hoa Dương trong lòng.
Nàng thân là Trưởng công chúa, sắp thành hôn với Tạ Thanh Dương, tuyệt đối không thể để lúc này xảy ra chuyện thị phi.
Trong lòng Hoa Dương luôn có mưu lược, nàng thường xuyên vào cung hiến kế cho Hoàng thượng, các quan viên trong triều đều ca ngợi nàng.
Hoa Dương nhất định sẽ trở thành một vị công chúa lưu danh sử sách, nàng có năng lực, cũng có hoài bão.
Hoa Dương, không nên, cũng không thể có gì với ta, nếu không dư luận sẽ hủy hoại nàng.