Trưởng Công Chúa Nàng Trăm Mị Ngàn Kiều - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-08-06 10:06:00
Lượt xem: 4,186
4
‘‘Tạ Thức Ngôn, ngươi phải cưới ta.”
Ta bướng bỉnh lặp lại một lần nữa.
Xung quanh xôn xao.
‘‘Nếu ngươi không cưới ta, nữ tử mà ngươi thích, ta sẽ thu nàng vào phủ công chúa, để nàng mãi mãi ở bên ta.”
‘‘Nếu ngươi không cưới ta, thì vĩnh viễn đừng mơ cưới nàng.”
Sắc mặt của Tạ Thức Ngôn trở nên rất khó coi.
‘‘Điện hạ, ngài và thần vốn không quen biết, nhất thiết phải làm đến mức này sao?”
Kiếp này, y dường như càng ghét ta hơn.
Phụ hoàng không thể chịu đựng được nữa, lớn tiếng quát mắng, ngăn chặn trò hề này.
Tay ta rũ xuống trong vô vọng.
Đợi đến khi được người trong cung dẫn về chỗ ngồi, ta lại nghe phụ hoàng ở ghế trên thở dài nhẹ nhàng.
‘‘Ban đầu trẫm định nhân cơ hội yến tiệc này, công bố hôn sự của trưởng công chúa Hàm Chương.
‘‘Chỉ là, Hàm Chương say rượu thất lễ, thật khiến trẫm thất vọng.”
‘‘Người ta nói nhi nữ lớn lên không giữ được... Xem ra viên minh châu trên tay trẫm, thực sự cần sớm giao vào tay người khác rồi.”
Gì cơ?!
Ta ngẩng đầu lên.
Phụ hoàng muốn gả ta cho ai?
Ta thấy ánh mắt người rơi trên một người.
Kẻ đó quỳ phục dưới đất.
Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, ta cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Con trai của tướng quân, Phí Giang Chiếu.
Kiếp trước, trong mắt người ngoài, hắn vì ta mà không tiếc đoạn tuyệt với gia đình, cũng muốn vào phủ công chúa làm diện thủ.
Nhưng sau đó cũng chính là hắn mưu phản, tự tay g.i.ế.c cả nhà ta, còn lột da ta.
Ta cúi đầu xuống.
Tay nắm chặt chén rượu, khẽ run.
Ta đang sợ hãi.
Vậy, rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu?
Lần này, tại sao ta lại được ban hôn cho Phí Giang Chiếu, mà không phải là gả cho Tạ Thức Ngôn?
Phí Giang Chiếu khi nhìn ta, đôi mắt tràn đầy vui mừng, như thể rất tình sâu ý nặng với ta.
Hắn giả bộ thật giống, đến cả phụ hoàng cũng bị lừa.
Phí Giang Chiếu quỳ rạp xuống đất, tiếp tục nói:
‘‘Thần ngưỡng mộ công chúa đã lâu, mong thánh thượng tác thành!”
5
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mẫu thân của Phí Giang Chiếu là người ngoại bang, nên hắn sinh ra đã có một đôi mắt dị sắc cực kỳ đẹp.
Những năm ở phủ công chúa, hắn dùng thân thế bi thảm và dáng vẻ khiêm nhường để lừa gạt ta.
Cho đến khi ta sắp chết, Phí Giang Chiếu mới ghé tai ta, tiết lộ toàn bộ sự thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-cong-chua-nang-tram-mi-ngan-kieu/phan-2.html.]
— Hắn vì muốn khống chế ta, mượn danh nghĩa của ta trong bóng tối chiêu binh mãi mã, tích lũy thế lực cho mình, gieo trên người ta cổ trùng tâm.
Ta sở dĩ sẽ ‘‘ngày lâu sinh tình” với hắn, chính là tác dụng của trùng.
Ta nhìn chằm chằm người đang quỳ dưới đất kia.
Lâu sau, ta khẽ cười thành tiếng:
‘‘Vậy ngươi yêu mến ta đến mức nào? Phí công tử, giờ hãy chứng minh cho ta xem.”
Ta đột ngột rút thanh đao từ tay vệ binh bên cạnh, ném xuống trước mặt Phí Giang Chiếu.
‘‘Gần đây ta thiếu một tấm da người làm giấy vẽ, ngươi thử nghĩ cách đi.”
Hắn sững người ở đó, như hoàn toàn không ngờ ta đột nhiên lại như vậy.
‘‘Thiếu một tấm da người làm giấy vẽ.”
Năm đó, khi Phí Giang Chiếu giám sát hình phạt, cũng đã nói như vậy.
Hắn nói ta là đệ nhất mỹ nhân của Thượng Kinh, vậy phải dùng da mỹ nhân của ta để vẽ bản đồ giang sơn xã tắc của hắn, tặng cho thế gian.
Nhưng, Phí Giang Chiếu lột da ta, chẳng qua là để lấy ra trùng tâm, sợ trùng phản phệ.
Lúc này, ta nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, lại nhìn thấy khuôn mặt hắn, dạ dày ta không kìm được mà trào lên. Ta chỉ muốn nôn.
Cái hận thấu xương ấy, pha lẫn với nỗi sợ hãi mơ hồ, làm n.g.ự.c ta đau đớn.
Phí Giang Chiếu cúi mắt, giọng khàn khàn đáp lại:
‘‘Nếu công chúa muốn lấy da người làm giấy vẽ, thần nguyện gan ruột nát tan.”
Nói xong, hắn đưa tay ra nhặt lấy thanh đao trên đất.
Ta nhấc vạt váy, bước nhẹ nhàng, giẫm lên bàn tay xương xương ấy.
‘‘À, ngươi đừng vội.”
Phí Giang Chiếu vốn quen giả bộ.
Hắn dự tính rằng trước mặt nhiều người như vậy, ta sẽ không thể làm gì hắn.
Nhưng ta quyết không để hắn như ý.
‘‘Ngươi ngẩng đầu lên.”
Khuôn mặt như ngọc ngà ấy ngẩng lên, đôi mắt dị sắc như mắt mèo phản chiếu vào mắt ta.
Ta đưa tay nâng cằm Phí Giang Chiếu lên, lông mày khẽ nhíu.
‘‘Quả thực rất đẹp.”
‘‘Chỉ là trong phủ của ta mỹ nam đều là tuyệt sắc, không thiếu người tài hoa. Ngươi chỉ dựa vào khuôn mặt này mà muốn làm khách trong phòng, e rằng quá dễ dàng rồi.”
Tình hình trở nên căng thẳng khi sắc mặt của Phí Giang Chiếu thay đổi. Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của hắn, ta vẫn bình tĩnh như thường: "Chắc là không thể làm sủng nam được rồi."
"Nhưng nếu làm nô lệ Phiên bang, có lẽ cũng tạm ổn."
Cảnh tượng hoàn toàn bị đóng băng, không biết ai đó đã hít một hơi lạnh.
Nô lệ Phiên bang.
Trong các công tử quyền quý tại Kinh đô, ai ai cũng tranh giành những nô lệ đến từ Phiên bang, những kẻ có giá trị cao ngất ngưởng. Sở hữu những nô lệ mang dòng m.á.u hiếm hoi này là một biểu tượng của quyền lực và địa vị.
Còn ta, là trưởng nữ của đương kim Thánh thượng, cũng là công chúa đầu tiên từ khi khai triều được miễn lễ bái, được xây cung điện riêng.
Sự yêu thương và quyền lực mà phụ hoàng dành cho ta khiến ta chưa bao giờ thèm muốn chứng minh điều gì theo cách này. Nhưng lần này, ta mỉm cười chờ đợi câu trả lời của Phí Giang Chiếu.
Thấy hắn không nói gì, ta vỗ nhẹ vào vai hắn:
"Thôi nào, chỉ là nói đùa thôi mà. Phí công tử chắc sẽ không giận chứ?"
Hắn trầm giọng, quay mặt đi, đáp: "Không."
Đạp đổ lòng tự trọng của hắn, quả thực thú vị biết bao. Trong lòng ta trỗi dậy cảm giác thỏa mãn, nhẹ nhàng quay người đi. Nhưng bất ngờ lại bắt gặp ánh mắt thăm dò của Tạ Thức Ngôn.