Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Nhật Vị Ương (Ngày dài vô tận) - Phần 12

Cập nhật lúc: 2024-08-08 18:02:28
Lượt xem: 4,791

18

 

Mười ngày sau.

 

Danh sách một năm rưỡi trước phủ Chương Viễn Hầu mua một lượng lớn hương gia bì giao cho Lý dược giám, và chứng cứ tặng một hộp đồ trang sức ngọc thạch, một hộp dược liệu quý hiếm đều là vật phẩm của nhà họ Diệp.

 

Phương Trọng Nghiệp tìm thấy và mang đến cho ta.

 

Tưởng rằng kẻ thông đồng với phủ Chương Viễn Hầu là Tôn thái y, không ngờ, lại là Lý dược giám, người không danh tiếng, quyền lực không lớn này!

 

Những chuyện như thế này, không biết vị dược giám này đã làm bao nhiêu lần, đã hủy hoại bao nhiêu gia đình, hắn hoàn toàn không coi trọng những thương nhân dân thường như chúng ta.

 

Thản nhiên để những vật cướp đoạt trong tủ, không hề sợ bị ai phát hiện.

 

Lòng ta như bị ai đó cầm d.a.o nhọn cắt xé.

 

"Ngươi định làm gì?" Phương Trọng Nghiệp hỏi ta.

 

"Đến Đại lý tự đánh trống kêu oan." Ánh mắt ta sắc bén, không chút do dự.

 

Ngày này ta đã chờ đợi suốt hai kiếp, ta không chỉ muốn phủ Chương Viễn Hầu và Lý dược giám phải đền mạng, đoạt lại những gì thuộc về nhà họ Diệp, ta còn muốn rửa sạch nỗi oan của nhà họ Diệp, khôi phục danh dự cho tổ tiên.

 

Phương Trọng Nghiệp cau mày nói: "Đánh trống kêu oan phải chịu hai mươi roi."

 

Y lo lắng nhìn ta: ‘‘Ngươi không chịu nổi đâu."

 

"Chỉ cần không chết, ta chịu được."

 

Nỗi đau da thịt này, so với nỗi đau mất người thân ở kiếp trước và kiếp này, không đáng gì.

 

"Ta sẽ giúp ngươi." Phương Trọng Nghiệp nói.

 

Ta lắc đầu: ‘‘Không cần, nhị công tử đã giúp ta giải quyết khó khăn lớn nhất, phần còn lại, ta có thể tự mình làm."

 

"Không gì sánh được với ơn cứu mạng." Y kiên quyết nhìn ta, ánh mắt sáng rực.

 

Ta thoáng ngỡ ngàng, như thể y nhớ lại chuyện ta đã ở bên cạnh giúp đỡ y trong kiếp trước bằng linh hồn.

 

"Cô nương đã cứu trưởng tẩu, cháu trai, cháu gái của ta." y chậm rãi nói.

 

"Huynh trưởng vừa mới qua đời, nếu ba mẫu tử họ xảy ra chuyện, với vết thương của cha ta, trong nỗi đau đớn, chắc chắn ông không thể chịu đựng được, phủ Tướng quân nợ cô nương bốn mạng người."

 

Y không để ta phản bác, mang theo bằng chứng trở lại, ngày hôm sau đưa vào Đại lý tự.

 

Dưới uy danh của phủ Tướng quân, vụ án oan của nhà họ Diệp được xét xử lại.

 

19

 

"Vân Nương." Trịnh phu nhân ngồi bên cạnh ta, dùng khăn lụa lau nước mắt, khóc than.

 

"Ta nào biết được nhị thúc lại tham lam đến mức này, làm ra chuyện ác độc như vậy, đáng tiếc ta và Hầu gia hoàn toàn không hay biết, chỉ sơ suất một chút mà hại c.h.ế.t phụ mẫu, ông bà của con."

 

Ta lạnh lùng nhìn bà ta, mặc bà ta diễn vai này một mình.

 

Biết Hầu phủ vô liêm sỉ, không ngờ đến mức này.

 

Đại lý tự xét lại vụ án nhà họ Diệp cung cấp dược liệu có trộn lẫn hương gia bì, tìm lại nhân chứng, vật chứng, cuối cùng phán nhà họ Diệp vô tội, trả lại tài sản bị tịch thu.

 

Phủ Chương Viễn Hầu và Lý dược giám bị buộc tội vu cáo hãm hại người khác dẫn đến tử vong, chủ mưu bị tử hình, xử trảm vào mùa thu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-nhat-vi-uong-ngay-dai-vo-tan/phan-12.html.]

 

Vốn dĩ chứng cứ đã rõ ràng, không ngờ Hầu gia và phu nhân Hầu gia lại có thể đẩy nhị phòng ra chịu tội.

 

Năm đó người chịu trách nhiệm mua dược liệu, đổi thuốc, đưa tài vật đến nhà Lý dược giám, thực sự là thân đệ của Hầu gia.

 

Mọi việc trong phủ đều do nhị phòng lo liệu, Hầu gia mang tước vị, sao lại tự mình xử lý những chuyện vụn vặt của gia tộc được.

 

Nhưng không có Hầu gia ra mặt, nhị phòng không chức không quyền, sao có thể làm được chuyện mưu tài hại mạng như vậy.

 

Ta nắm chặt tay, móng tay đ.â.m vào thịt, cũng không cảm thấy đau.

 

Ta không cam lòng, đây không phải là kết quả ta muốn!

 

Trịnh phu nhân khóc nức nở một hồi, thấy ta giữ nét mặt không nói không rằng, liền dừng lại.

 

"Vân Nương, nhị phòng làm ra chuyện ác như vậy, Hầu gia đã nói, dù là người thân cốt nhục, cũng tuyệt đối không khoan dung tha thứ."

 

Bà ta định nắm tay ta, ta thản nhiên né tránh, rồi cầm lấy chén trà trên bàn.

 

Trịnh phu nhân thở dài.

 

"Vân Nương, ta biết trong lòng con trách ta và Hầu gia, con yên tâm, sau này con là thế tử phu nhân của phủ này, đợi Lâm nhi kế thừa tước vị, con sẽ là phu nhân Chương Viễn Hầu."

 

"Có ta và Hầu gia chống lưng cho con, khắp kinh thành không ai dám coi thường con."

 

"Phu nhân." Ta đặt chén trà xuống.

 

"Đừng nói rằng ngày đó người đã nói, hôn ước chỉ là lời nói đùa."

 

"Chỉ nói rằng Hầu phủ đã hại nhà họ Diệp ta tan cửa nát nhà, ta làm sao có thể gả vào nhà các người, gọi Hầu gia và phu nhân một tiếng công công bà bà, gọi nhị lão gia là nhị thúc?"

 

Trịnh phu nhân gượng cười nói:

 

"Hôm đó ta nói lời trong cơn giận, Vân Nương sao có thể tin là thật? Mẫu thân con lúc lâm chung giao con cho ta, định hôn sự cho con và Lâm nhi, sao có thể làm trái ý nguyện của người đã khuất?"

 

"Nếu mẫu thân ta biết rằng tìm đến phu nhân là như cừu vào miệng hổ, chỉ sợ dưới suối vàng cũng phải hối hận căm ghét, phu nhân suốt một năm nay, không mơ thấy mẫu thân ta đến đòi mạng sao?"

 

Trịnh phu nhân nghe ta nói vậy, mặt tái nhợt, môi cũng run lên.

 

"Diệp cô nương." Lữ ma ma xen vào.

 

"Người không thể nghĩ xấu về phu nhân như vậy, phu nhân đối đãi với mẫu tử người, thật sự là không tiếc gì." Lữ ma ma nói.

 

"Thế tử là đích trưởng tử của Hầu phủ, nhân tài quý báu như vậy, cô nương chỉ là một nữ tử xuất thân từ thương nhân, phu nhân đã nói hứa hôn liền hứa hôn."

 

Ta đứng dậy, dùng khăn lụa phủi phủi nếp áo, quyết định xé toang mặt nạ:

 

"Các người không cần lừa dối ta nữa, Trịnh Hy Lâm đã thèm khát Quận chúa Vĩnh Gia từ lâu, chỉ sợ khắp kinh thành, cả mèo chó lang thang đều biết hắn không muốn cưới ta."

 

"Quý phi triệu ta vào cung ngày mai, nghe nói sẽ trả lại sản nghiệp của nhà họ Diệp bị tịch thu, nhà ở của ta ở kinh thành tuy nhỏ, nhưng vẫn đủ chỗ để đặt của hồi môn."

 

"Còn có tám trăm lượng bạc này." Ta đưa tờ giấy nợ Trịnh Hy Lâm đã viết ra trước mặt Trịnh phu nhân.

 

"Hôm đó Thế tử tự tay viết, các công tử quyền quý đều ở đó làm chứng, phu nhân nhân lúc này, cũng trả luôn đi!"

 

"Quản gia tiền bạc của quý phi, Tiền cô cô, rất giỏi quản lý tài sản, hôm đó phu nhân đã thấy, ngày mai ta sẽ mạnh dạn mượn lại lần nữa."

 

"Lữ ma ma, ngươi tài giỏi như vậy, đêm nay vất vả một chút, giúp phu nhân chuẩn bị chu đáo, thiếu bao nhiêu, nhân lúc trời còn chưa lặn thì sớm đi vay mượn, không nên để các cô cô trong cung ngày mai phải chờ đợi lâu."

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trịnh phu nhân nghe ta nhắc đến Quận chúa Vĩnh Gia, lại nói muốn mang theo của hồi môn tài sản rời đi, mặt xanh tím, đứng dậy lại ngồi xuống, tay cầm khăn lụa nổi đầy gân xanh.

Loading...