Trường Nhật Vị Ương (Ngày dài vô tận) - Phần 15
Cập nhật lúc: 2024-08-08 18:03:51
Lượt xem: 3,743
24
Ta nhìn kỹ, thì ra là Phương Trọng Nghiệp, y kéo ta rẽ mấy ngã, chạy lên một căn nhà nhỏ bằng đá xanh.
Cửa sổ tầng hai của căn nhà mở rộng, hướng thẳng ra hồ, chúng ta lặng lẽ tựa vào cửa sổ, nhìn thấy một đoàn người từ hành lang dưới hồ đi xuống.
Người nữ tử mặc trang phục lộng lẫy đi đầu chính là Công chúa Tĩnh Nghi, phía sau là một đám cung nữ và nhũ mẫu, sau đó là mấy tiểu đồng cao lớn, đang kéo một người bị trùm đầu bằng túi vải, lảo đảo bước đi.
Ta quay đầu nhìn Phương Trọng Nghiệp bên cạnh, y khoanh tay, nghiêng người tựa vào cột đình nhìn ta, khuôn mặt y ẩn trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm.
"Bộ đồ màu xanh đậm này rất hợp với ta, lần tới ta sẽ nhờ trưởng tẩu bảo người làm thêm vài bộ."
Y nói khẽ.
"Ừ, thông minh đấy."
Ta đáp lại nhạt nhẽo, tránh ánh mắt rực lửa trong đêm tối của y.
25
Rất nhanh, chuyện Thế tử phủ Chương Viễn Hầu bị Công chúa Tĩnh Nghi thu làm nam sủng đã lan truyền khắp các ngõ ngách trong kinh thành.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hầu gia phái người đến đòi người, Trịnh phu nhân tự mình đi xe ngựa đến, đều bị người của phủ Công chúa đuổi ra.
Nếu ta còn ở lại Hầu phủ, Chương Viễn Hầu chắc chắn sẽ cướp hết đồ của ta để gửi đến phủ An Vương cầu cứu.
Hiện tại, trong Hầu phủ giá trị nhất có lẽ chỉ còn cái lư đồng thờ tổ tiên trong từ đường, nghe nói phủ đã bắt đầu bán tỳ nữ, làm sao có thể gom đủ tiền để đi tìm đường cứu vãn.
Sau khi họ chạy như ruồi mất đầu vài ngày, ta chủ động đến thăm.
"Vân Nương…"
Trịnh phu nhân nắm lấy ta khóc, bà ta đã hoàn toàn mất đi phong thái, khuôn mặt sưng phù, không trang điểm, càng thêm lộ vẻ già nua.
"Không ngờ lúc hoạn nạn mới thấy chân tình, Lâm nhi của chúng ta chịu nhục lớn như vậy, những người bạn bè thân thiết ngày thường đều đóng cửa không tiếp, chỉ có Vân Nương con, vẫn nhớ đến tình xưa với Lâm nhi, chịu đến giúp hắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-nhat-vi-uong-ngay-dai-vo-tan/phan-15.html.]
"Phu nhân cẩn thận lời nói." Ta vội vàng phủ nhận.
"Ta và Thế tử hoàn toàn không có quan hệ gì, hiện tại hắn được công chúa ưu ái, không thể tùy tiện gắn ghép, làm hỏng danh dự của Thế tử, gây phiền cho công chúa."
Trịnh phu nhân nghe vậy liền lớn tiếng than khóc: "Danh dự! Còn gì là danh dự! Con ta đã bị nữ ác nhân đó hủy hoại hoàn toàn rồi... ôi..."
Lữ ma ma nghe lời bà ta không đúng, không còn để ý tôn ti, vội đưa tay bịt miệng Trịnh phu nhân lại.
"Trong cung Thục nghi nương nương không thể giúp được sao?" Ta giả vờ quan tâm hỏi.
"Hừ!" Nhị phu nhân ngồi bên ghế bên cạnh thở dài một cách khoa trương.
"Còn Thục nghi nương nương gì nữa, hôm trước đã làm phật lòng Quý phi nương nương, bị giáng xuống thành Sung nghi rồi, còn không bằng trông cậy vào nhi nữ nhà ta, càng được nương nương yêu thích hơn."
"Ngươi im miệng!" Trịnh phu nhân giận dữ hét lên.
"Ngươi còn mặt mũi mà nói sao? Nếu không phải nhi nữ ngươi trong cung ăn cây táo rào cây sung, hãm hại tỷ tỷ, sao nhi nữ ta lại bị giáng vị? Cùng là người trong phủ, một vinh tất cả vinh, một tổn tất cả tổn, nhi nữ ta gặp chuyện, các ngươi có được lợi lộc gì?"
Nhị phu nhân đưa tay chỉnh lại bông hoa nhung trên đầu, cười lạnh nói:
"Vinh thì chúng ta chưa được hưởng, tổn thì lại chịu không ít."
"Các ngươi làm phật lòng người quyền quý, ngay cả đồ cưới của ta cũng bị lục soát hết, tội nghiệp cho nhi nữ ta còn chưa định được nơi chốn, mang danh tiểu thư Hầu phủ mà nghèo đến không có cả hoa để đeo..."
"Còn nữa, lão gia nhà chúng ta hiện vẫn đang chịu khổ trong ngục, không biết lúc nào sẽ bị c.h.é.m đầu..."
Nói đến đây, bà ta bật khóc nức nở:
"Nhi nữ ta chỉ có một tấm lòng hiếu thảo, nếu đại bá của nó, Thế tử có thể trông cậy vào, nếu tỷ tỷ Sung nghi của nó có thể trông cậy vào, sao đến lượt nó phải vào cung thấp hèn trước quý nhân."
"Các ngươi chiếm tước vị, chiếm địa vị, lại đi hãm hại lão gia nhà chúng ta..."
"Im miệng! Ngươi đúng là tiện nhân! Ta xé nát cái miệng tiện của ngươi!"
Trịnh phu nhân lao tới, xô xát với nhị phu nhân, các nhũ mẫu và tỳ nữ vội vàng xúm lại, tay chân lôi kéo họ ra.
Ta ngồi yên trên ghế, lặng lẽ nhìn họ chó cắn chó.