TRƯỞNG TỶ ĐẠM NHƯ CÚC - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-30 16:51:00
Lượt xem: 1,080
14
Nghĩ đến đây, ta không thể ngăn miệng mình nở một nụ cười.
Tốt quá, tốt quá rồi.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Việc lợi dụng lẫn nhau, cần nhau, đối với ta mà nói, là mối quan hệ phù hợp nhất.
Hậu cung, làm gì có cái gọi là tình yêu.
Ta không tự chủ được mà bật cười, dùng chăn che kín miệng lại.
Quá tốt, tỷ tỷ, ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục.
Phải làm sao đây?
Cứ để cha, người đã đưa ngươi vào cung, giec ngươi đi thôi, hahaha!
15
Hoa Thiên Nhụy âm thầm hại các phi tần, giec hại con vua, lạm dụng hình phạt...
Tất cả tội ác của nàng ta đều bị phơi bày, thậm chí có những chuyện mà ngay cả ta cũng không biết.
Hoàng đế tức giận, công khai trách mắng cha ta.
Cha ta lập tức cầu xin tha thứ.
Nhưng hoàng đế lại nói, ta rất hợp lòng hắn.
Ngày hôm sau, cha ta cầu xin hoàng đế ban cái chec cho Hoa Thiên Nhụy, còn nói nhà mình bất hình, khóc lóc thảm thiết.
Hoàng đế mềm lòng, không còn trách mắng cha ta nữa.
Khi nghe hoàng đế nói những điều này với ta, ta phấn khích đến mức dùng móng tay cào vào lòng bàn tay, mới kìm chế được nụ cười.
Quả nhiên, người cha lạnh nhạt đó vẫn như trước.
Có ích thì được sủng ái, không có ích thì bị đá đi.
"Tiên Nhi, nàng có ý kiến gì về việc tỷ tỷ nàng bị xử chec không?"
Giọng hoàng đế nhẹ nhàng, nắm tay ta trong tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo đã lành trên đó.
Ta biết, đây là thử thách cuối cùng của hắn.
"Hoàng thượng, có thể tha cho tỷ tỷ một mạng không?"
Hoàng đế ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.
"Ồ? Nàng vẫn muốn cầu xin cho nàng ta?"
Giọng hắn nhàn nhạt.
Nhưng ta vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Vâng, thần thiếp đã chịu rất nhiều khổ sở vì tỷ ấy trong phủ, không thể không trả lại cho tỷ ấy, thần thiếp khó mà ăn ngon ngủ yên."
"Không bằng, cứ để tỷ tỷ vào Tông Nhân phủ mà rửa bát, bên ngoài thì nói là đã chec, được không?"
Nói rồi, ta nháy mắt với hoàng đế.
Ta biết, thử thách này có tên gọi: "Lấy đức báo oán."
Hắn không thích những người như vậy.
Tất nhiên, ta vẫn phải giả vờ, nên lo lắng nắm c.h.ặ.t t.a.y hoàng đế, ánh mắt căng thẳng: "Hoàng thượng có phải cho rằng thần thiếp quá độc ác không?"
"Không, trẫm rất thích."
Hắn nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, hầu kết di chuyển: "Cứ làm theo những gì nàng nói."
---
16
Hoàng hậu phạm sai lầm lớn , bị xử chec.
Còn ta được phong làm Quý phi, được ban cho Chiêu Hoa điện, phụ trách việc quản lý lục cung.
Ai cũng biết, điện này chỉ dành cho hoàng hậu tương lai ở.
Trong chốc lát, ta trở nên vô cùng nổi bật.
Tất nhiên, ta cũng hiểu rõ nhiệm vụ của mình, phải quản lý hậu cung thật ngăn nắp, trừng phạt nghiêm khắc những người ức h.i.ế.p phi tần, lạm dụng tư hình, đồng thời đưa ra những điều lệ minh bạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-ty-dam-nhu-cuc/chuong-8.html.]
Chẳng hạn như: ai có thân phận gì khi vào cung, sẽ được phong chức vụ nào.
Hay như: vào cung bao lâu có thể thăng chức lên cấp bậc nào.
Hoặc là: khi có con nối dõi sẽ được thăng lên chức vị thế nào...
Ba tháng sau, hậu cung đã được quản lý rất quy củ, không ai làm phiền hoàng đế khi hắn bận rộn, cũng không có phi tần nào dám hại nhau dưới mí mắt ta.
Thậm chí còn có vài phi tần đã mang thai.
Sáu tháng sau, nhi tử của ta ra đời, là hoàng tử đầu tiên của hoàng đế.
Hoàng đế vô cùng vui mừng, phong ta làm Hoàng hậu, và đặt tên cho nhi tử là Thẩm Trường Dực, có nghĩa là rực rỡ.
Coi như ta gặp may, không cần dùng đến người mang thai đã chuẩn bị trước.
Bởi vì thai nhi này bằng mọi giá, phải là con trai.
Ta phải trở thành Hoàng hậu.
Chỉ tiếc rằng, khi đó Yến quý phi mất đi đứa trẻ, lại xảy ra sự cố trong cung trong lúc ta sinh con, kết quả là nàng ta đã chec.
Sau khi điều tra, phát hiện hung thủ là tổng quản thái giám đã từng bắt Tú Cúc làm “đối thực” ở kiếp trước.
Con trai nuôi của hắn làm việc tại Tông Nhân Phủ, một năm trước bị Yến quý phi đánh chec, nên đã sinh lòng thù hận mà phóng hỏa.
Hoàng đế tức giận, đã xử án lăng trì hung thủ.
Còn ta...
Liên quan gì đến ta?
Ta và Yến quý phi cũng không thân quen, chỉ có việc chào hỏi, không có mối liên hệ nào khác, nên ta chỉ thể hiện chút tiếc nuối, tiếp theo thì đâu lại vào đấy trôi qua mỗi ngày.
Nhưng để thể hiện lòng độ lượng, ta đã đưa Tú Cúc về bên cạnh mình, ban cho nàng ấy khoản hồi môn hậu hĩnh, và gả nàng ấy cho thanh mai trúc mã của nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng ấy đỏ rực vì vui sướng.
Ta không hiểu.
Chỉ thỉnh thoảng, ta sẽ nhìn về phía phương Nam, tò mò không biết yêu thương một người là cảm giác như thế nào?
Điều đó có thật sự đáng để từ bỏ mọi quyền lực trong cung hay không?
---
17
Khi tiệc mừng trăm ngày của Trường Dực kết thúc, một cung nữ ăn mặc rách rưới lao đến trước mặt ta.
Ta nhướn mày.
Ôi, không phải đây là tỷ tỷ cao quý của ta sao?
Lúc này, ánh mắt nàng ta tràn đầy oán hận, miệng mắng: “Không đúng, ta mới là hoàng hậu, ngươi mới nên ở Tông Nhân Phủ! Tại sao lại như thế này! Tại sao!”
Nàng ta chưa nói hết câu, đại thái giám trong cung của ta đã tát nàng ta ngã xuống đất, mắng: “bà điên này từ đâu đến thế?”
Còn ta, từ đầu đến cuối chỉ ngồi trong kiệu, cao ngạo nhìn xuống, không nói một câu.
Bởi vì, nàng ta không xứng đáng.
“Ta mới là hoàng hậu! Ta mới phải! Các ngươi buông ta ra!”
Hoa Thiên Nhụy bị kéo đi, miệng vẫn gào thét, làn da lộ ra nhiều vết bầm tím.
Đại thái giám của ta cau mày nhìn ta, hỏi ý kiến.
Ta khẽ mỉm cười: “Kẻ điên đôi khi cũng khá thú vị, phải không?”
Hắn lập tức hiểu ý, tiến lên nói: “Này, nhẹ tay chút, đừng để chec luôn, nàng ta từ đâu đến thì đưa nàng ta về đó!”
Giọng nói càng lúc càng xa.
Còn kiệu của ta cũng bắt đầu chuyển động.
Từ xa, ánh đèn mờ ảo như đang mời gọi.
Ta sẽ từng bước tiến tới ngọn đèn, chịu đựng sức nóng, đến nơi sáng nhất, không còn bị bất kỳ ai ức hiếp.
Cho đến khi, tro tàn bay đi.
❗ Còn 2 phiên ngoại, 1 của nữ9, 1 của Yến quý phi kiếp trước❗