Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyền Thuyết Bạch Long - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-11-03 15:07:45
Lượt xem: 248

Ngày hôm đó ta đang thả ngựa bên hồ, vừa nhìn thấy Trình Gia, tim liền đập rất nhanh.

Nam tử Tây Vực đa phần thô kệch, ta không thích.

Nam tử đến từ Trung Nguyên ta cũng từng gặp qua, nhưng không có ai giống như Trình Gia.

Hắn ta dung mạo trắng trẻo, đôi mắt sáng như sao, cử chỉ lời nói đều toát lên vẻ cao quý, dù là đang mang theo người em họ chạy trốn khỏi chỗ chết, vẫn ôn nhuận như ngọc, cũng giống như tuyết trắng lấp lánh trên Thiên Sơn.

Ban đầu ta cứ nghĩ, sau khi chỉ đường xong, sẽ không còn gặp lại hắn nữa. Về sau hắn lại nói với ta, ta và hắn là duyên phận trời định.

Lúc đó, biểu đệ Nguyên Tông vẫn chưa tắt thở, Trình Gia suy đi tính lại, vẫn không cam lòng, còn muốn đến rìa phía nam sa mạc tìm Long Đôi.

Hắn đưa hết ngân phiếu và tiền đồng trên người cho ta, muốn để biểu đệ hắn tạm thời ở lại đây.

Ta không nhận những thứ đó: "Ta không cần."

Trình Gia không biết nghĩ đến điều gì, mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Ân cứu mạng của cô nương, ta biết khó mà báo đáp, những thứ này thực sự không đáng để đưa ra, ngân phiếu Trung Nguyên ở Tây Vực cũng khó tiêu, nhưng cô nương có thể nhận lấy trước, ngày sau có dịp đến Trường An thì..."

"Không có cơ hội đâu Trình công tử, ta sẽ không đến Trung Nguyên." Ta nghiêm túc nói: "Trung Nguyên quá xa xôi, rất nguy hiểm."

Trình Gia ngẩn người, cười nói: "Ta lần đầu tiên nghe người ta nói Trung Nguyên nguy hiểm, Vân Ly cô nương, cô nương hãy tin ta, Trung Nguyên so với nơi này của các người an toàn hơn nhiều, thành Trường An náo nhiệt phồn hoa, buổi tối ngàn đèn vạn hoa, ngay cả lệnh giới nghiêm cũng chưa từng có, không giống như bên này, ban ngày đi trên quan đạo cũng có khả năng bị cướp giết."

Hầy, hắn sẽ không hiểu, cái nguy hiểm trong miệng hắn, và cái nguy hiểm mà ta nói, không giống nhau.

Trung Nguyên đương nhiên phồn hoa, thành Trường An có những con đường đá xanh dài hun hút, quán trà tửu lâu san sát, mái ngói cong vút.

Những thứ Tây Vực thiếu như tơ lụa, đồ sứ, trà,... bọn họ đều có đủ cả.

Trẻ con có thể đi học tư thục, thanh niên có thể thi Trạng nguyên, người người đều đọc sách thánh hiền, biết lễ nghĩa liêm sỉ.

Những điều này, ngoài những thương nhân qua lại, Kỳ Mạc - bằng hữu của ta ở thành Vu Ni thường kể cho ta nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truyen-thuyet-bach-long/chuong-3.html.]

Trước đây lúc lão Hoàng còn sống, Ông nội cũng từng cảm khái với ta: "Trung Nguyên thật tốt, giống như một giấc mơ vậy."

Rất lâu về trước, đó chính là một giấc mơ thuộc về hai chúng ta. Nhưng mà, Bạch Long Thiên Sơn Tây Vực, dựa vào long mạch tu luyện hóa hình, rời khỏi nơi này sẽ không chống đỡ được bao lâu mà phải hiện nguyên hình rồng.

Cho nên tuy rằng chúng ta hướng đến Trung Nguyên, nhưng sẽ không thật sự đến đó. Sau khi lão Hoàng tiết lộ chuyện thịt rồng ra ngoài, thì càng không đi nữa.

Ông nội nói: "Kỳ thật Trung Nguyên cũng không tốt đẹp đến vậy, lão Hoàng còn dám xưng mình là người Trường An, phì, biết cái rắm về lễ nghĩa liêm sỉ, người Trung Nguyên không giữ chữ tín."

Ta phụ họa: "Đúng vậy, Trung Nguyên chẳng tốt đẹp gì, con không thèm thích thành Trường An."

Ông nội nói: "Ta cũng không thích, ta chưa từng có ý định đến Trường An xem thử chút nào."

Ta gật đầu: "Con cũng không."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ông nội nói: "Ta đối với cờ vây, cờ tướng của bọn họ cũng không hứng thú, có gì hay ho chứ."

Ta lại nói: "Con cũng vậy, bột sen bánh quế đường và kẹo hồ lô, tên nghe kỳ lạ, có thể ngon đến mức nào? Con mới không tin chúng ngon."

Ông nội liếc ta: "A Ly, ta nghe thấy con nuốt nước miếng rồi đấy."

Ta vội biện minh: "Con không có, con chỉ là đột nhiên nghĩ đến lão Hoàng nói trên Tam Thánh Sơn của Trung Nguyên có một lão hòa thượng cờ nghệ cao siêu, không biết còn sống hay không."

Ông nội lớn tiếng nói: "Ta một chút cũng không muốn cùng lão hòa thượng kia luận bàn cờ!"

Ta: "Ồ, con biết, Ông nội, giống như con một chút cũng không muốn ăn bột sen bánh quế đường vậy."

Ông nội liếc ta: "Hừ, không muốn chính là không muốn, ta ghét Trung Nguyên, cũng ghét hòa thượng."

Ta: "Ông nội, người dùng tay cào gỗ làm gì?"

Ông nội: "Ngứa móng, không được sao?!"

Ta: "..."

Loading...