Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ bỏ gia đình thiên vị - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-11-04 15:57:16
Lượt xem: 11

Giang Trạm đưa tôi về nhà, tôi căng thẳng không biết phải làm sao, anh vòng tay qua vai tôi nói:

 

"Em đừng căng thẳng, nếu em đồng ý cưới anh, họ sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng. "

 

Hở?

 

Tôi liếc nhìn phần thân dưới của Giang Trạm, ngập ngừng nói:

 

"Anh không có bệnh ẩn gì đúng không? Đừng lo lắng, em sẽ không ghét anh, nhưng anh vẫn cần được chữa trị càng sớm càng tốt, bằng không chỉ có thể nhìn mà không thể ăn..." · 

 

"Ưm~"

 

Anh chặn miệng tôi:

 

"Anh sẽ khiến em phải hối hận về những lời em đã nói tối nay."

 

Sau khi hiểu ý anh, mặt tôi chợt đỏ bừng, ngay cả cổ và dái tai cũng đỏ bừng.

 

"Ôi , hai đứa này, sao các con không muốn tìm một nơi không có người để hôn, xấu hổ quá."

 

Tôi lúng túng quay lại và gọi:

 

"Dì..."

 

"Vào đi, Tiểu Chi. Dì đã chuẩn bị đồ ngon cho cháu rồi. Nghe Giang Trạm nói cháu thích ăn sườn heo chua ngọt và cá chép om. Dì còn chuẩn bị sẵn cho cháu cả cua hoàng đế nữa. Nhân tiện, dì vừa mua cặp vòng tay này từ một cuộc đấu giá, cháu xem có thích chúng không."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tu-bo-gia-dinh-thien-vi/chuong-16.html.]

Bố của Giang Trạm:

 

"Lần đầu gặp, chú không biết cháu thích gì. Cháu cầm lấy tấm thẻ đen này mua những gì mà cháu thích."

 

Ông nội Giang Trạm cũng lấy ra một tấm thẻ, kèm theo một bức tranh cổ vô giá.

 

Bà nội Giang Trạm liếc nhìn ông với vẻ ghét bỏ.

 

"Đàn ông đúng là đồ vô tâm, không có gì ngoài tiền với tiền. Tiểu Chi, nhìn món quà bà đã chuẩn bị cho cháu đi."

 

Bà đưa tôi lên tầng hai.

 

Trong phòng hiện lên vẻ sang trọng, mọi thứ tôi cần đều có sẵn, tôi sửng sốt, bà tưởng tôi không thích:

 

"Cháu không thích cũng không sao, bà nội sẽ bảo chiều họ gửi thêm một mẻ nữa".

 

Giàu có dã man.

 

"Không không không, bà nội, cháu rất thích, nhưng nhiều quá, cháu hơi ngạc nhiên."

 

"Cũng không nhiều lắm, phụ nữ nhà họ Giang chúng ta từ trước đến nay đều có trách nhiệm phải xinh đẹp như hoa."

 

Trong phòng khách không ngừng vang lên tiếng cười.

 

Lúc này, tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc đã mất từ ​​lâu.

 

HOÀN.

Loading...