Từ bỏ gia đình thiên vị - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-04 15:55:10
Lượt xem: 17
Lữ Tâm Như mặt dày đến mức tôi phải ngưỡng mộ. Nghe những lời tôi nói như vậy, cô ta không những không cảm thấy xấu hổ mà còn quan tâm đến tiền bạc của tôi.
"Thần Thần không có tiền. Nhưng không phải chị vừa trúng số 120 triệu tệ sao? Hai người là chị em ruột, của chị thì cũng là của anh ấy."
Tôi lạnh giọng hỏi Tống Thần:
"Chuyện này là em nói với cô ta?"
Tống Thần hiển nhiên có chút hoảng sợ:
"Chị, Tâm Nhu là bạn gái của em, chúng ta là người một nhà, nói cho cô ấy biết cũng rất bình thường."
Tôi đang kìm lại cơn tức giận sắp bùng nổ, thì m-ẹ tôi không chịu nổi nữa bước tới tát thẳng vào mặt em trai tôi một cái.
"Đồ ngu xuẩn! Người phụ nữ này trước giờ không đồng ý làm bạn gái của con, cô ta đồng ý làm bạn gái của con chỉ sau khi con nói cho cô ta biết là chị gái mình trúng số. Con không thấy tâm địa gian xảo của cô ta à? Con cho rằng cô ta thực sự yêu con sao? Phi! Cô ta là đang quan tâm đến số tiền trong tay chị gái con."
Lữ Tâm Nhu hai mắt đỏ hoe nhào vào trong n.g.ự.c Tống Thần:
"Thần Thần, chị gái anh đã nói gì với dì để dì hiểu lầm em như vậy? Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó."
Em trai tôi chưa từng yêu, làm sao có thể chịu được cách cư xử của Lữ Tâm Nhu.
Em ấy lập tức bảo vệ cô ta ở phía sau.
"M-ẹ, sao m-ẹ có thể nói Tâm Nhu như vậy? Cô ấy không phải loại con gái hám tiền như m-ẹ nói. Cô ấy chưa bao giờ đòi hỏi con bất cứ điều gì. Là con tự nguyện mua cho cô ấy. M-ẹ không thể nói cô ấy như vậy."
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tu-bo-gia-dinh-thien-vi/chuong-2.html.]
"Em lấy tiền ở đâu để mua cho cô ta những thứ đó?"
Tống Thần lúng túng không nói được.
Tôi nghĩ ngay:
"Có phải em đã tiêu số tiền kinh doanh mà chị đưa đúng không?"
Tống Thần bình thường đã sợ tôi, giờ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của tôi, em ấy càng sợ không dám nói.
Lữ Tâm Nhu cau mày:
"Chị, tiền chị đã đưa cho Thần Thần rồi, chị còn quan tâm đến việc anh ấy tiêu như thế nào làm gì? Chị quan tâm hơi nhiều rồi đấy?"
May mắn là lúc đầu tôi chỉ chuyển cho em ấy 500.000 tệ, số còn lại vẫn chưa chuyển, nếu không sẽ tiêu xài lãng phí hết.
Lữ Tâm Nhu kéo áo của Tống Thần, em ấy quay qua nhìn cô ta, rồi lấy hết can đảm hỏi tôi:
"Chị, chị đã nghĩ cách thu xếp số tiền 120 triệu chưa?"
"Đó là tiền của chị con, chị con muốn thế nào cũng được, ở đây không đến lượt con nói chuyện!"
Bố tôi đã mở lời.
Tống Thần đi tới trước mặt ông:
"Bố, chị ấy sớm muộn gì cũng sẽ lấy chồng, chị ấy mà giữ tiền thì sau này tiền đó sẽ là tiền của người khác. Chị ấy đã không thông suốt, bố là người đàn ông lớn tuổi nhất trong nhà, cũng không thể thiếu sáng suốt như vậy, số tiền này phải là con nên được nhận."