Từ bỏ - 2
Cập nhật lúc: 2024-07-05 20:46:32
Lượt xem: 1,229
4
Khi Tô Miên cùng tôi bước vào, cô ta trông buồn đến mức suýt rơi nước mắt.
Tưởng Mặc nắm tay cô ta, cau mày nói: “Cô ấy đã nói gì? Đừng lo lắng, ở đây không ai có thể bắt nạt em."
Anh em của anh ta uống quá nhiều, lẩm bẩm: “Đúng vậy…”
"Chị đã cùng anh Mặc vượt qua nhiều chuyện như vậy. Làm sao khi cô ta quay lại chị lại phải nhường chỗ cho cô ta ? Cô ta dựa vào cái gì chứ?"
Câu nói này cuối cùng đã làm bùng lên cơn giận của tôi.
"Anh nói đủ chưa?"
"Cái gì?"
Tôi ngước mắt, mím đôi môi run run: "Anh không muốn biết cô ta nói gì sao? Cô ta nói lúc anh làm chuyện đó với cô ta, anh quên lau gương, khiến cô ta phải lau lại."
Mọi người đồng loạt tỏ ra ghê tởm.
Sắc mặt Tô Miên tái nhợt: “Chị có thể câm miệng được không——"
Tôi giận đến run cả người: “Tưởng Mặc, nếu anh không được lợi gì từ chuyện học hành của tôi thì anh có thể mắng tôi, nhưng anh không có tư cách."
Tôi nắm chặt tay, cao giọng nói: "Xin hỏi anh Tưởng đây, anh có hiểu lời tôi nói không?"
[Bạn đang đọc Từ bỏ được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]
5
Tôi xả cơn tức, ném đũa trước mặt Tưởng Mặc và Tô Miên.
Mọi người đều bị sốc. Sắc mặt Tưởng Mặc sầm xuống, không nói gì. Tô Miên sợ hãi khóc lóc, trốn trong vòng tay anh ta.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Khi tôi đóng sầm cửa bước ra ngoài, anh em của Tưởng Mặc đang kêu gào: "Anh Mặc, may mà anh không cần cô ta. Sao tính tình cô ta lại trở nên tồi tệ thế?"
Tôi bước ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng, không dừng lại.
Mùa mưa đã qua, không khí lạnh tràn ngập thành phố. Tôi đứng bên đường, nhận được một cuộc điện thoại.
Sau khi nhấc máy, là vài giây im lặng. Sau đó, một giọng nói rõ ràng và nhẹ nhàng vang lên từ đầu bên kia của ống nghe.
"Mọi chuyện ổn chứ?"
Cảm xúc của tôi chợt bùng nổ: "Thầy, em xin lỗi."
Trong thời gian du học ngắn ngủi của tôi, nếu có người nào tôi kính trọng thì đó chính là thầy của tôi - Kiều Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tu-bo/2.html.]
Mới ngoài ba mươi tuổi, thầy đã là giáo sư trẻ nhất tại Trung tâm Y tế MO.
Thầy có thành tựu sâu sắc trong lĩnh vực y sinh.
Trước đây, chúng tôi từng tranh chấp gay gắt về việc trở về Trung Quốc của tôi.
Kiều Đình nói với giọng lạnh lùng chưa từng có: "Trình Hoan, em là học sinh mà thầy tán thưởng nhất. Thầy không có quyền bình luận về cuộc sống riêng tư của em. Tuy nhiên, việc kết thúc việc học sớm theo quan điểm của thầy là một lựa chọn cực kỳ thiếu khôn ngoan. Việc nghiên cứu của em không nên chỉ dừng lại ở đây."
Tôi vẫn trở về nhà.
Cô đơn mà dũng cảm, va phải chân tường, cùng đường bí lối.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị chế giễu.
Kiều Đình nói: “Thầy chuẩn bị cất cánh, đợi thầy hạ cánh đã.”
"Thầy đi đâu?"
“Sẽ có một hội nghị học thuật ở thành phố của em vào ngày mai."
"Trình Hoan," thầy gọi tên tôi: “Ai cũng có lúc đi sai đường. Em có thể chọn đi đến cuối cùng, hoặc em cũng có thể chọn quay lại đúng hướng. Thầy hy vọng được gặp em ở đó vào ngày mai."
Tôi nhìn bầu trời đêm, có thể tưởng tượng ra thầy trông như thế nào khi nói điều này, bình thản và chững chạc, khôn ngoan và thanh lịch.
Tôi lau nước mắt, giọng khàn khàn: “Em hiểu, thưa thầy.”
Tôi thuê một căn hộ ở trung tâm thành phố, cùng khu với Tưởng Mặc.
Ban đầu, tôi muốn đến gần anh ta hơn. Bây giờ nó đã trở thành nơi khó chịu nhất.
Khi anh em của Tưởng Mặc gọi điện cho tôi, tôi đang kéo rèm. Thật trùng hợp, nhìn qua cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy phòng khách nhà Tưởng Mặc.
Lúc này, có hai người đang đứng trước cửa sổ. Tô Miên giống như một nhành liễu, nhẹ nhàng dán vào cơ thể Tưởng Mặc. Màn cửa sổ bồng bềnh, triền miên bên nhau.
Trong điện thoại, anh em của Tưởng Mặc vẫn đang lảm nhảm:
"Trình Hoan, ở đây tôi có một căn nhà trống, ở ngoại ô, cô có thể chuyển đến đây, đừng quấy rầy bọn họ. Cô ấy ngoan ngoãn hơn cô, ân cần hơn cô và dễ gần hơn cô. Hãy suy nghĩ kỹ xem cô kém người ta ở điểm nào."
Thực ra tôi cũng không có hứng thú khịa tên này, nếu hắn không liên tục cử xử như tên khốn.
“Anh thích Tô Miên à?” Tôi ngắt lời hắn.
"Cái gì?"
"Tôi thấy họ đang hôn nhau đấy."
Anh em của Tưởng Mặc đột nhiên sửng sốt, sau đó như thể có ai đó đã vạch trần hắn, hắn giận dữ mắng: "Trình Hoan, cô bị bệnh à?"
Hắn hung hăng đập điện thoại.