Từ bỏ - 9 (END)
Cập nhật lúc: 2024-07-05 20:54:17
Lượt xem: 1,805
14
Thỏa thuận mà tôi đã ký với Tiêu Lâm là tôi sẽ nắm giữ cổ phần kỹ thuật và giúp anh ta đưa công ty lên đầu ngành. Anh ta đã giúp tôi diễn kịch và hạ công ty của Tưởng Mặc. Nhưng không ngờ Tiêu Lâm lại đưa ra thành ý lớn nhất. Anh ta đã cho tôi thông tin thực sự.
Kết quả, Tưởng Mặc khiến anh lỗ 20 triệu.
Vừa bắt đầu, anh ta muốn đưa Tưởng Mặc vào tù mới đồng ý. Tưởng Mặc bị kết án vì tội phạm thương mại và giao dịch tài sắc hỗn loạn trong thời gian dài. Như người ta thường nói, nếu một bức tường lung lay, mọi người sẽ hợp lực đẩy nó xuống.
Thông tin về những ngày đầu anh ta ép tôi đi du học, ngoại tình với Tô Miên của anh ta bị tung lên mạng.
[Tô Miên mới là tiểu tam...]
[Những kẻ đê tiện và khốn nạn đáng bị nhiễm bệnh.]
[Cũng may Trình Hoan học nhiều hiểu rộng, nếu là người bình thường, chỉ có thể như người câm ăn hoàng liên, đắng không thể than.]
Một năm đã trôi qua kể từ khi tôi về nước và biết mọi chuyện, mọi chuyện đã đâu vào đấy.
Tôi đã đặt chuyến bay và sẵn sàng khởi hành.
Trước khi đi, tôi đến thăm Tưởng Mặc.
Một người đàn ông đã mất tất cả và đang mắc một căn bệnh nan y trông thật là lôi thôi. Anh ta không còn có tinh thần phấn chấn như trước nữa. Gầy trơ xương.
"Cô hài lòng chưa?" Giọng anh ta khàn khàn: “Trình Hoan, tôi không ngờ cô lại ác độc như vậy, chỉ vì tôi không giữ lời hứa, cô lại dồn tôi vào chỗ c..hết."
Chắc hẳn anh ta cảm thấy việc mình gian dối và đùa giỡn với tình cảm sẽ không đáng c..hết phải không?
Tôi cười lớn: “Tưởng Mặc, tôi cũng muốn kiếm tiền.”
“Cái gì?” Đôi mắt đen của anh ta dán chặt vào mặt tôi: “Cô có ý gì?”
Tôi cầm ống nghe và tiến lại gần anh ta, đủ gần để anh có thể nhìn thấy từng chi tiết trên khuôn mặt tôi.
Sau đó, anh ta ngước mắt lên và nở một nụ cười chế giễu.
"Tôi muốn làm sạch thị trường... Nếu anh không thất bại, làm sao tôi có thể độc đại trong ngành? Làm sao tôi có thể kiếm tiền?"
**(độc đại: người dẫn đầu duy nhất)**
"Anh thật sự cho rằng tôi sẽ bị tình yêu chi phối, không thể làm gì sao?"
Đồng tử của Tưởng Mặc phản xạ nụ cười rạng rỡ của tôi.
"Chỉ là cảm xúc, chỉ để cho vui thôi. Tưởng Mặc, anh không xứng làm đối tác của tôi. Vì vậy xin lỗi. Tôi chỉ có thể diệt trừ anh."
Đây có lẽ là điều đáng sợ nhất Tưởng Mặc từng nghe trong đời. Đồng tử anh ta giãn ra, từ từ đến gần mặt kính, sau một hồi im lặng, anh ta đột nhiên đập mạnh, gầm lên như dã thú, như muốn xé xác tôi ra từng mảnh.
Tôi nhẹ nhàng cúp ống nghe rồi duyên dáng đứng dậy.
Kể từ hôm nay, tôi đã trở thành một trong những cổ đông có cổ phần cao nhất ở Chúng Hợp.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trong vài năm tới, đích thân tôi sẽ đến Hoa Kỳ để xây dựng cầu nối liên lạc kỹ thuật trong và ngoài nước.
Trước mặt tôi là đại dương xanh.
Cá hôi, tôm thối nhất định phải để lại trên bờ.
Đến cuối cùng của vận mệnh.
Vào ngày chia tay, Tiêu Lâm đã tỏ tình với tôi tại sân bay, cầm một bó hoa hồng.
"Đàn chị, thật ra tôi rất thích em."
Anh ta thích thẳng thắn, dù tôi từ chối anh ta vô số lần nhưng anh ta vẫn kiên trì.
Tôi nghịch nghịch bó hoa hồng mỏng manh và hỏi: “Anh chọn yêu đương hay kiếm tiền?”
"Kiếm tiền." Anh ta trả lời không chút do dự.
Nói xong cả hai chúng tôi cùng cười.
Tôi cầm lấy bông hồng và nói: “Cảm ơn bông hoa. Coi đó là lời tri ân đến đàn chị vậy”.
Tiêu Lâm nghiêm túc nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên bước tới ôm lấy tôi: “Trình Hoan, đi du lịch vui vẻ nhé.”
“Chuyện bên này giao cho tôi, đừng lo lắng.”
"Mong chờ cuộc gặp tiếp theo của chúng ta."
Sau đó, anh ta buông tôi ra và dùng lực đẩy tôi vào trạm kiểm soát an ninh.
Tôi không được phép quay lại nhìn anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tu-bo/9-end.html.]
Sau một năm, đứng trước cửa Trung tâm Y tế MO, tôi có cảm giác như mình quay lại mấy năm trước.
Lần đầu tiên tôi đứng đây với nỗi nhớ Tưởng Mặc và sự tiếc nuối khi phải rời xa quê hương.
Không có gì thay đổi.
Các bạn học bận rộn, tùy ý xếp một người tuyết lớn. Và những cánh đồng tuyết trải dài hàng km, đồng không m.ô.n.g quạnh.
Tuyết lại rơi nữa.
Ở đất nước xa lạ ở vĩ độ cao này, mùa xuân dường như mãi mãi ngoài tầm với. Nhưng chính ở đây tôi đã tìm thấy lý tưởng của mình. Trong sự va chạm với tư duy con người, tôi nhìn thấy ánh sáng của khoa học và hy vọng về sự tiếp tục của nền văn minh nhân loại.
Tôi xoa xoa đôi má đỏ bừng lạnh lẽo của mình, chưa kịp tiến lại gần thì cánh cửa đã từ từ mở ra. Một bóng dáng cao lớn lạnh lùng đứng ở cửa. Đôi mắt xanh nhạt đó tràn ra ý cười dịu dàng.
Trong chốc lát, mùa xuân dường như lại trong tầm tay.
Kiều Đình đưa tay ra mỉm cười với tôi:
"Trình Hoan, hoan nghênh về nhà."
(--END--)
-----
Giới thiệu truyện mới:
Vào năm thứ năm ở bên Trần Hoành Bá, tôi nghe được hắn nói với bạn bè là chán rồi.
Hắn nói thà cưới một con ch.ó cũng không cưới tôi.
Tôi học theo tiếng chó nhìn hắn sủa hai tiếng, rồi hỏi hắn có thể cưới tôi không?
Hắn cười, nghiêng đầu nói với những người xung quanh: “Xem cô ta kìa, còn nhớ lúc đó cô ta phớt lờ tôi như thế nào không?”
Bạn bè của hắn phá lên cười.
Tôi cũng cười.
Lúc đó tôi như thế nào nhỉ?
Lúc đó tôi đang học tại trường Đại học A, tốt nghiệp loại xuất sắc, được giới thiệu học bổng toàn phần để lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ.
Tôi nhớ mình có một người bạn trai cùng chí hướng và chúng tôi dự định kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.
Cho đến khi tôi gặp được Trần Hoành Bá, không có gì mà hắn không thể không chiếm được.
Hắn bẻ gãy đôi cánh của tôi đến tận xương, khiến tôi rơi sâu vào đầm lầy và theo hắn như một con ch.ó suốt 5 năm.
Hắn khiến tôi không thể yêu ai khác, khắc sâu tên hắn vào trong tim.
Và rồi 5 năm sau, hắn nói với tôi rằng hắn chơi chán rồi.
Đọc full bộ TÌNH YÊU ĐẪM MÁU tại Monkeyd