TỰ CỨU RỖI - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-09-17 22:55:26
Lượt xem: 1,103
1
Ngày tôi phát hiện ra bí mật của Tần Diễn, trùng hợp là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.
Anh ta đã đi công tác nửa tháng.
Sáng sớm, tôi nhận được điện thoại từ Tần Diễn, anh nói rằng anh đã hạ cánh.
Nhưng đến sáu giờ chiều, anh mới về nhà với một bó hoa hồng trắng lớn.
Tôi đang cuộn tròn trên sofa, mơ màng buồn ngủ.
Bó hoa còn ướt nước được đưa đến trước mặt, tôi mở mắt ra, đối diện với ánh mắt lo lắng của Tần Diễn.
Anh nhìn lướt qua lọ thuốc trên sofa, môi mím lại:
"Bác sĩ không phải đã nói, tình trạng của em đã khá hơn rồi, có thể thử ngừng thuốc không?"
"...Hôm nay em mới uống."
Thuốc giúp tôi ngủ sâu, khiến suy nghĩ tôi có chút chậm chạp.
Lấy lại tinh thần, tôi khẽ hỏi: "Không phải sáng anh đã hạ cánh rồi sao, sao bây giờ mới về nhà?"
Tần Diễn khựng lại, tránh ánh mắt tôi.
Anh quay đầu dọn dẹp lọ thuốc trên bàn trà.
"Công ty có việc, anh phải đi đưa tài liệu khẩn, rồi họ giữ anh lại họp."
Anh đưa bó hoa trong tay ra, mỉm cười: "Nè, để bù đắp, anh đặc biệt mua bó hoa này cho em."
"Anh đi tắm cái đã, lát nữa mình ra ngoài ăn, anh còn mua cả vé xem phim nữa."
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên ào ào.
Tôi đặt bó hoa xuống, đứng dậy bước qua, định giúp Tần Diễn cho quần áo bẩn vào máy giặt.
Vừa cầm áo sơ mi lên, một chiếc nhẫn rơi xuống đất.
Nhẫn bạch kim, đính kim cương nửa vòng.
Giống hệt với kiểu nhẫn tôi đang đeo ở ngón áp út.
Ánh đèn chiếu xuống, đủ để tôi nhìn rõ tên viết tắt khắc bên trong vòng nhẫn.
Gần như ngay lập tức, toàn thân tôi như đông cứng lại.
Chiếc nhẫn cưới của Tần Diễn không khắc tên tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tu-cuu-roi/chuong-1.html.]
Mà là "szy."
Tống Chân Vũ.
Cái tên này, tôi từng nhìn thấy rồi.
—---
Hơn nửa tháng trước, vài ngày trước khi Tần Diễn đi công tác.
Bệnh viện gọi điện, bảo tôi đi tái khám khi có thời gian.
Dù bận công việc, Tần Diễn vẫn xin nghỉ để đi cùng tôi.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói tình trạng tâm lý của tôi đã ổn định, có thể thử giảm thuốc, thậm chí ngừng thuốc.
Ông còn nói, một mối quan hệ thân mật, ổn định thực sự giúp ích rất nhiều cho quá trình hồi phục của tôi.
Trên đường về, Tần Diễn lái xe, cười nói với tôi rằng anh chính là loại thuốc đặc hiệu của tôi.
Mọi thứ đều rất bình thường đến lúc này.
Cho đến khi đi ngang qua một tiệm bánh ngọt mà tôi thích, Tần Diễn đỗ xe bên lề đường để mua bánh tart trứng cho tôi.
Nhưng anh quên mang điện thoại.
Màn hình sáng lên, và tin nhắn ấy hiện ra.
"Anh Tần, hoa hồng trắng không đủ rồi, bó dành cho cô Tống Chân Vũ, có thể thêm hoa cát tường và hoa hồng champagne được không?"
"…"
Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế, cho đến khi Tần Diễn quay lại, lấy điện thoại từ chỗ cũ.
"May mà nhớ ra, không thì lát nữa không có để thanh toán."
Vẻ mặt vô tư không để lộ chút sơ hở nào.
Nhưng không lâu sau khi về đến nhà, tôi đã nhận được một bó hồng trắng lớn.
Tần Diễn nói, đó là để chúc mừng tôi có dấu hiệu phục hồi bệnh trầm cảm.
Mọi chuyện đã rõ ràng.
Anh đặt hai bó hoa hồng trắng giống hệt nhau, một cho tôi, một cho Tống Chân Vũ.
Nhưng mà, Tống Chân Vũ là ai?