TỪ THIỆN - CHƯƠNG 13
Cập nhật lúc: 2024-09-07 00:52:24
Lượt xem: 3,196
13
“Bảo bối, suýt nữa mẹ đến muộn rồi, thật xin lỗi con.”
Tôi nhìn mồ hôi mỏng trên trán bà ấy, biết rõ lý do tại sao bà đến muộn.
Nhưng tôi vẫn mỉm cười:
"Mẹ, mẹ không xem trọng con như vậy, có phải vì con không phải con gái ruột của mẹ?"
Tay Tư Hân đang đeo mặt nạ bỗng khựng lại:
“Con đang nói gì vậy? Chẳng phải mẹ chỉ đến muộn một chút thôi sao?”
“Hay là, bây giờ con thấy mình có chỗ dựa, có thể dạy mẹ cách làm việc?”
Đôi mắt bà ta càng lúc càng sắc lạnh, xé nát lớp vỏ bọc ngày thường.
Tôi nhận lấy chiếc mặt nạ từ tay Tư Hân, nụ cười càng thêm dịu dàng:
“Con chỉ đùa với mẹ thôi, mẹ đừng giận nhé.”
Nhìn Tư Hân đầy thù địch, tôi không khỏi nhớ đến chị gái mình.
Trước đây, khi nhắc đến gia đình, giọng điệu chị ấy luôn chất chứa niềm hạnh phúc không giấu được.
Chị gái nói:
“Tiểu Thiện, hôm nay là lần đầu tiên chị được uống canh mẹ nấu.”
“Lúc bưng bát lên, chị không nhịn được mà rơi nước mắt.”
“Hóa ra đây là cảm giác có ba mẹ. Hình như không cần nhận được bông hoa nhỏ, họ cũng sẵn lòng yêu thương chị vô điều kiện.”
“Cảm ơn vì họ đã yêu chị. Chị cũng muốn trở thành niềm tự hào của họ.”
Chị gái ngốc nghếch của tôi.
Chị ấy không biết rằng những gì họ ban tặng đã được ngầm định sẵn mức giá, phải trả bằng cả sinh mạng của chị ấy.
Bất chợt, tôi hỏi Tư Hân một câu.
“Mẹ, mẹ còn nhớ khi con vừa về nhà họ Thời, mẹ đã nấu canh gà cho con không?”
Tư Hân ngẩn ra, cười nhạo tôi:
“Đồ mạo danh như cô, biết được cũng không ít nhỉ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tu-thien/chuong-13.html.]
“Vẫn là con bé cô nhi đó kể cho cô à? Nó thật sự rất tin tưởng cô.”
“Thế thì tôi nói thật cho cô biết, tôi chưa từng tự tay nấu cơm bao giờ.”
“Con bé đó uống hết bát canh gà năm ấy, cảm động cứ như thế nào ấy.”
Đến đây, bà ta cười đến rơi cả nước mắt.
“Canh gà là cho chó ăn thừa lại, ai mà biết nó lại xem như bảo bối!”
“Nói thật nhé, có người đúng là số kiếp rẻ mạt, dù có được nhận nuôi bởi gia đình giàu có đến đâu, trong cốt vẫn là giống hạ tiện…”
Lời nói của bà ta nghẹn lại trong họng.
Tôi cúi đầu nhìn con d.a.o ăn trên tay.
Tư Hân ôm lấy vết rạch dài nơi khóe miệng, gào lên: “Thời Kính!! Cô đúng là đồ điên!”
Tôi lạnh lùng nói:
“Nói đủ chưa?”
“Người phản bội bạn đời của mình, lại có tư cách nói người khác thấp hèn à.”
“Chính cái gia đình bẩn thỉu này không xứng với chị ấy, chưa bao giờ là chị ấy không xứng với các người!”
Nước mắt mờ ảo trong tầm nhìn.
Tôi nhìn đôi tay của Tư Hân, bất chợt nở nụ cười lạnh.
“Cô định làm gì…”
Tôi nhấc nhẹ gót giày, nghiến xuống.
Tư Hân thét lên đau đớn.
"Mẹ, hôm nay con mặc chính chiếc váy chủ đề mẹ con năm đó mẹ thiết kế."
“Mẹ thấy con mặc có đẹp không?”
“Nhưng mà, không thể để mẹ tự tay may bộ áo quan vừa vặn nhất cho con gái và chồng mình trước khi phế bỏ đôi tay này…”
“Đúng là đáng tiếc thật.”
Sau khi xong việc, tôi tao nhã nâng váy lên.
Nhìn Tư Hân đã ngất lịm dưới đất, giọng điệu đầy tiếc nuối.