Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TỪ THIỆN - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2024-09-07 00:50:50
Lượt xem: 5,036

7

 

Thời Tấn Thanh đặt mạnh đũa xuống bàn, mặt không cảm xúc.

 

Rõ ràng không giận, nhưng hai mẹ con lại lập tức im thin thít.

 

Tôi mơ hồ cảm nhận được, họ dường như rất sợ Thời Tấn Thanh.

 

Gia đình ba người hoàn hảo trong miệng người ngoài, tại khoảnh khắc này dường như tan thành mây khói.

 

Cứ như vậy, chúng tôi trong bầu không khí quỷ dị này mà xem hết bản tin.

 

Sắc mặt Thời Tấn Thanh cực kỳ khó coi, ông ta tắt tivi.

 

Thời Tinh siết chặt váy:

 

"Ba..."

 

"Con vào thư phòng với ba."

 

Còn tôi thì làm như không nghe thấy, tiếp tục ung dung ăn cơm.

 

Bởi vì, tôi biết người c//hế//t là ai.

 

—---------

 

Người đàn ông đó tên là Phương Cảnh Minh.

 

Là tôi đã tự tay gi//ết hắn.

 

Giống như những gì Phương Cảnh Minh đã làm với chị năm xưa.

 

Tôi khiến hắn giãy giụa trong đau đớn, van xin thảm thiết, rồi cuối cùng mới kết liễu mạng sống của hắn.

 

Khoảnh khắc cuối cùng, hắn co giật, còn tôi thì hưng phấn đến mức run rẩy toàn thân.

 

Trước khi c//hế//t, tôi lau sạch những giọt nước mắt sợ hãi của hắn, nhẹ nhàng dỗ dành:

 

"Nhớ nhất định phải xuống địa ngục nhé."

 

"Nếu không, chị nhìn thấy ông ở trên thiên đường sẽ không vui đâu."

 

Thật ra nếu cảnh sát đủ cẩn thận, thì sẽ phát hiện ra điều bất ngờ nhỏ tôi để lại cho họ.

 

——Bên cạnh t.h.i t.h.ể là mười ba tờ đô la Mỹ, mỗi tờ đều có số sê-ri trùng khớp với những tờ năm xưa bên cạnh t.h.i t.h.ể của chị.

 

Cái c//hế//t của Phương Cảnh Minh là miếng mồi tôi chuẩn bị kỹ lưỡng.

 

Cũng là món quà đầu tiên tôi dành tặng cho nhà họ Thời.

 

—---------

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tu-thien/chuong-7.html.]

Bữa tối kết thúc, tôi trở về phòng, khóa cửa lại.

 

Lấy ra chiếc máy tính xách tay giấu kỹ, nhanh chóng đeo tai nghe, điều chỉnh tín hiệu.

 

Giọng nói trong thư phòng của Thời Tấn Thanh truyền qua thiết bị nghe lén——

 

"A Tinh, Phương Cảnh Minh có phải do con gi//ết không?"

 

Trái tim tôi bắt đầu đập loạn xạ.

 

Cuối cùng cũng có người cắn câu rồi.

 

—-------

 

"Con không có!"

 

Thời Tinh lý lẽ:

 

"Ba, con thừa nhận, năm đó con tìm Phương Cảnh Minh bắt cóc Thời Kính là sai, nhưng con đã sớm nhận lỗi với ba mẹ rồi."

 

"Con cũng đã hứa với ba mẹ sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa, giờ con là người của công chúng, sao có thể gi//ết người được?"

 

——Quả nhiên là Thời Tinh.

 

Đúng như tôi đã suy đoán từ trước.

 

Tôi vô thức siết chặt nắm đấm.

 

Trong phòng, đột ngột vang lên tiếng tát giòn giã.

 

Thời Tấn Thanh gầm lên:

 

"Đồ vô dụng! Nếu con có chút đầu óc thôi, thì năm đó đã không gây ra động tĩnh lớn như vậy."

 

"Cũng vì khi đó con không chịu nói thật, nên ba mới báo cảnh sát, suýt chút nữa còn liên lụy đến nhà họ Thời, con còn dám nói à?"

 

"Ông xã, đừng giận mà."

 

Tư Hân cuống quýt cầu xin cho Thời Tinh, "Phương Cảnh Minh c//hế//t rồi cũng là chuyện tốt, năm đó cũng là tại chúng ta quá chăm sóc Thời Kính, A Tinh mới là con ruột của chúng ta, trong lòng không thoải mái cũng là chuyện dễ hiểu. Con bé không chịu được kích động, ông đừng mắng con nữa..."

 

Tôi nhớ năm đó Thời Tấn Thanh kiếm được khoản tiền đầu tiên nhờ vào nhà mẹ đẻ của Tư Hân.

 

Tuy rằng giờ nhà họ Tư đã không còn như xưa, nhưng ít nhất tôi đã từng nghe chị nói rằng hai vợ chồng nhà họ Thời rất yêu thương và hạnh phúc.

 

Có điều gì đó không ổn.

 

Chẳng lẽ nhà họ Thời còn có ẩn tình nào khác mà tôi chưa biết?

 

Tôi từ từ tăng âm lượng.

 

"——Con tiện chủng này, từ khi nào trở thành con gái của tôi thế?"

 

Loading...