Tựa Vào Vai Anh - 10.
Cập nhật lúc: 2024-10-27 12:03:28
Lượt xem: 326
"À này, đây có phải là dạng cửa hàng cặp đôi trong truyền thuyết không?"
Tôi trêu anh ấy: "Cặp gì chứ, cùng lắm là liên minh tình nhân thôi."
Lê Minh Nguyệt vẫn rất vui: "Vậy mình đặt tên đi."
Khách đã bắt đầu vào cửa hàng, tôi bận rộn, liền bảo: "Anh nghĩ ra đi."
"Tên anh là Lê Minh Chi Kiếm vì anh thích cưỡi ngựa làm kỵ sĩ, còn em là Lưỡi Dao Đen Đêm..."
Lê Minh Nguyệt nghĩ ngợi một lúc, bất chợt búng tay cái tách.
Anh ấy hào hứng khoe: "Gọi là Cặp Đôi Ngựa Ô nhé, thế nào?"
Tôi tối sầm mặt.
Chịu thua.
Tôi không ngờ ngày khai trương Văn Cảnh cũng tới.
Anh ấy nhíu mày nhìn tôi, giọng trầm xuống:
"Em thật nghĩ là Lê Minh Nguyệt thích em sao?
"Nếu thích, sao có thể để em làm công việc này?"
Tôi nhìn về phía bếp, nơi Lê Minh Nguyệt đang mồ hôi nhễ nhại chiên gà, mỉm cười:
"Ừ, anh nói đúng.
"Có lẽ cậu ấy chỉ đơn thuần thích gà chiên thôi."
Một “hoàng tử gà chiên” chăm chỉ.
Văn Cảnh nghẹn lời một chút nhưng không để tôi lái câu chuyện đi xa.
Anh ấy đưa ra một tờ giấy:
"Đây là điều kiện lương bổng. Em chỉ cần đồng ý, tuần sau có thể đi làm."
Anh như nghĩ ra gì đó, ánh mắt thoáng lướt qua:
"Môi trường ở trường rất tốt, mọi người đều có văn hóa, sẽ không xảy ra chuyện đó nữa."
Chuyện đó là gì? Bị đưa tiền giả à?
Hay là cái lần cãi cọ như mụ điên với khách hàng bỏ trốn?
Thì ra Văn Cảnh vẫn còn nhớ.
Tôi cứ tưởng anh ấy đã quên mất, cả những lời khiển trách tôi khi đó cũng quên rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tua-vao-vai-anh/10.html.]
Nhưng không, anh ấy nhớ, và đổ lỗi cho môi trường.
Tôi không nhận tờ giấy, cũng không tiếp tục câu chuyện.
Văn Cảnh ngẩn ra.
Vẻ kiêu hãnh lúc nào cũng ngạo mạn dường như vỡ vụn.
Đôi mắt hơi mở to, thậm chí trông có chút ấm ức.
Anh không kìm được mà hỏi, giọng hơi lớn:
"Anh và Lê Minh Nguyệt khác nhau ở chỗ nào? Cậu ấy lừa em mà em có thể tha thứ, còn anh làm gì sai, em lại chia tay anh không do dự?"
Tôi lắc đầu, có thể khiến một người luôn tự cao như Văn Cảnh đem mình so với người khác, chứng tỏ lần này anh ấy đã bị tổn thương thật sự.
"Thật ra cũng không có gì, nếu phải nói...
"Anh ấy dường như chưa bao giờ ra lệnh cho em, cũng chẳng bao giờ coi thường bất cứ điều gì của em."
Tôi từ quê lên thành phố học đại học, Lê Minh Nguyệt xót xa cho tôi vì kỳ thi đại học quá vất vả.
Tôi bán hàng kiếm tiền, cậu ấy khen rằng tôi bán gì cũng ngon, còn sẵn sàng làm người giao hàng giúp tôi.
Ngay cả bạn bè của cậu ấy cũng rất tốt với tôi.
Ai cũng khen những chiếc bánh quy, bánh ngọt nhỏ của tôi.
Khi tôi bận, họ sẵn sàng lái chiếc xe sang vài tỷ đi lấy hàng cho tôi, hoàn toàn không bận tâm xe sẽ bị bẩn.
Một người có yêu em hay không, có thể nhìn từ thái độ của bạn bè họ.
Tôi cảm nhận được rằng bạn bè của Lê Minh Nguyệt đều rất thích tôi.
Không như bạn của Văn Cảnh, lịch sự và xa cách, trong mắt còn lấp ló chút khinh thường.
Văn Cảnh nhìn tôi với vẻ gần như cẩn trọng:
"Tiểu Đường, em vẫn còn giận đúng không?"
Tôi lắc đầu: "Không cần giận dỗi gì, từng ấy năm rồi."
Tôi đứng lên, nhìn lại tờ giấy rơi dưới đất:
"À đúng rồi, nếu em muốn vào trường đại học, thì Lê Minh Nguyệt cũng có thể giúp.
"Tiến sĩ Harvard cũng có thể sắp xếp cho em một công việc tốt mà.
"Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói công việc hiện tại của em là đáng xấu hổ."
Tôi quay lại nhìn Văn Cảnh.