TUỆ TUỆ BÌNH AN - 13
Cập nhật lúc: 2024-11-03 05:53:11
Lượt xem: 3,451
Một kẻ sống phóng túng và một kẻ trăng hoa.
Cả hai đều quá giỏi tận hưởng những mối quan hệ mập mờ, dễ dàng ôm hôn, và sau đó nhạt nhẽo nói rằng chỉ là bạn bè.
Môi hôn bao người, lòng vẫn lạnh lùng bất động.
"Chỉ là tôi không ngờ mình lại không thể buông bỏ Lâm Tuệ." Thẩm Trì Dạ nói nhẹ nhàng, "Nếu biết trước, tôi đã tự tay đưa cô vào tù."
Câu nói này hoàn toàn phá nát Lục Hinh.
Cô ta hét lên: "Anh yêu Lâm Tuệ sao? Vậy thì hỏi cô ta có yêu anh không! Thẩm Trì Dạ, anh bị lừa rồi, cô ta đến gần anh chỉ để trả thù em! Người cô ta yêu là Giang Trì!"
...
Lúc này, dưới cơn mưa tầm tã, Thẩm Trì Dạ nhìn tôi.
"Anh có thể giả vờ như không biết.
"Tuệ Tuệ, chúng ta về nhà đi. Anh có thể giả vờ như không biết gì về Giang Trì, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần em về nhà với anh."
Anh cố gắng bước tới gần tôi.
Nhưng tôi lùi lại một bước.
"Xin lỗi, Thẩm Trì Dạ, tôi không giả vờ được nữa."
Anh đột nhiên bật khóc.
"Tại sao? Em vốn rất giỏi giả vờ mà?" Trong mưa, đôi mắt Thẩm Trì Dạ đỏ ngầu, "Em chưa bao giờ yêu anh nhưng vẫn có thể giả vờ rất giỏi, sao giờ lại không thể? Có phải vì anh đã hết giá trị lợi dụng rồi không? Lục Hinh vẫn chưa c.h.ế.t mà!"
Thẩm Trì Dạ không còn sức nữa.
Anh cúi xuống, mưa đập mạnh vào lưng anh, anh quỳ gục trên mặt đất.
Có lẽ đây không phải là tình yêu, chỉ là không cam lòng. Anh tự nhủ với mình.
Anh không cam lòng khi Lâm Tuệ chưa từng yêu mình, nên mới bất chấp mọi giá để muốn cô quay về.
Muốn cô yêu anh, rồi sẽ trả thù cô.
Ai bảo cô ấy đã luôn lợi dụng anh.
Tâm trí của anh rối loạn, khi ngẩng lên lần nữa, Thẩm Trì Dạ chỉ còn thấy bóng lưng của Lâm Tuệ.
Gió cuốn lấy câu trả lời cuối cùng của cô, thổi về phía Thẩm Trì Dạ.
"Hãy xem lại chú thỏ mà tôi trả lại cho anh. Câu trả lời anh tìm kiếm đều ở trong đó."
25
Thẩm Trì Dạ ướt sũng trở về nhà, không kịp thay đồ, lao đến ôm lấy chú thỏ trên sofa.
Một lúc lâu sau, anh tìm thấy một bức thư trong bộ đồ phi hành gia của chú thỏ.
Nét chữ quen thuộc của Lâm Tuệ.
Lá thư đó được viết cho Giang Trì.
"A Trì:
Đã lâu lắm rồi em không viết thư cho anh, nhưng hôm nay em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.
Em gặp được một người, có lẽ là duyên số, tên anh ấy hơi giống với tên anh.
Nhưng người đó không giống anh một chút nào."
"Em biết anh giống một chú cún, còn anh ấy thì giống một chú mèo con.
Anh ấy nóng tính, kiêu căng, và rất dễ khó chịu.
Nhưng nếu em vuốt ve anh ấy đúng cách, anh ấy sẽ lăn ra phơi bụng dưới ánh mặt trời, cọ vào người em và khe khẽ kêu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Anh ấy đối xử với em rất tốt.
Khi em bị ốm, anh ấy lập tức trở về bên em.
Một người thậm chí không biết cách bật bếp ga, vì em nói muốn ăn món anh ấy nấu, mà đã bắt đầu học cách nấu ăn.
Thái rau cũng có thể cắt vào tay, luộc nước cũng có thể làm bỏng chân.
Anh ấy đã chịu nhiều đau đớn, cuối cùng cũng nấu được món trứng xào cà chua có thể ăn được.
Anh ấy tự hào lắm, nói sau này sẽ học thêm nhiều món để nấu cho em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tue-tue-binh-an-wxly/13.html.]
Giang Trì, em rất yêu anh ấy và muốn ở bên anh ấy, muốn cùng anh ấy sống hạnh phúc đến cuối đời.
Nếu anh không đồng ý, hãy cho em một giấc mơ nhé. Em sẽ lại kể cho anh nghe thêm về anh ấy trong giấc mơ đó."
...
Ngày ghi dưới bức thư là sáu tháng trước.
Thì ra khi ấy, cô đã yêu anh.
Không phải vì anh là người thay thế cho ai.
Cô đã thật sự cố gắng bước ra khỏi đau khổ trong quá khứ, và nỗ lực để trái tim mình trống rỗng, sẵn sàng cho anh.
Cô đã không thể làm tốt hơn được nữa.
Người làm sai là anh.
Chính anh đã để lạc mất cô.
Hôm ấy, bầu trời trong xanh sau cơn mưa, vừa đẹp vừa lạnh lẽo.
Một người đàn ông mặc vest, ướt sũng, ngồi ôm chặt chú thỏ nhỏ và gào khóc nức nở.
26
Vào mùa đông, tôi cùng Hân Hân đi du lịch.
Cô bé rất phấn khích, là một đứa trẻ miền Nam chưa từng thấy tuyết, và cùng tôi chơi đùa dưới tuyết suốt một thời gian dài.
Khi trở về khách sạn, cô bé vẫn lưu luyến nhìn người tuyết dưới cửa sổ.
Tôi vừa tắm nước nóng xong đi ra, thấy cô bé chỉ xuống phía dưới nói:
"Có hai người tuyết kìa!"
Tôi nhìn xuống phía dưới.
Người tuyết còn lại là Thẩm Trì Dạ.
Anh quỳ trong màn tuyết trắng xóa, tuyết phủ đầy người, không nhúc nhích.
Tôi hạ mắt xuống, kéo rèm cửa lại.
"Chị sẽ tha thứ cho anh ấy chứ?" Hân Hân hỏi.
Cô bé còn quá nhỏ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ mơ hồ cảm nhận được rằng đó là một câu chuyện về tình yêu và không yêu.
"Em có thích bạn cùng bàn của em không?" tôi hỏi.
Cô bé đỏ mặt: "Em... không thích."
"Tại sao vậy?"
Tôi cố tình trêu cô bé.
"Vì cậu ấy khiến em khóc," Hân Hân giận dỗi nói.
Tôi cười, ôm chặt cô bé.
"Đúng vậy, người thật sự yêu em sẽ không nỡ để em phải chịu một chút đau khổ nào.
"Vậy nên người khiến em khóc, thì đừng nên yêu người đó."
"Nếu... em không gặp được ai thật sự yêu em thì sao?" Hân Hân trầm ngâm hỏi.
"Vậy cũng không sao." Tôi nhẹ nhàng nói, "Vậy thì hãy yêu chính mình và yêu thế giới này."
27
A Trì,
Em từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ có ai giống như anh.
Nhưng bây giờ em đã hiểu rồi.
Gió cũng là anh, mây cũng là anh, hoa cũng là anh, và cả một chú cua nhỏ cũng là anh.
Em sẽ sống hạnh phúc.
Miễn là được ở bên anh.
-HẾT-