Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tuệ Tuệ Bình An - Chương 10: Phiên Ngoại Tần Lễ

Cập nhật lúc: 2024-07-13 09:24:44
Lượt xem: 250

Ta là Thái tử của Long Thịnh quốc, ta có một thanh mai trúc mã tên là Thẩm Tuệ, nữ nhi duy nhất của Thẩm tướng quân.

Nàng tự do và mạnh mẽ, đam mê cây trường thương, dù nhỏ bé nhưng lại như một mặt trời nhỏ không bao giờ tắt.

Dù bao nhiêu năm trôi qua, ta vẫn không thể quên được, năm đó khi ta bị các hoàng huynh bắt nạt, đang trốn ở một góc khóc lóc, nàng đã tìm thấy ta.

Chúng ta đã cùng nhau trồng một cây hạch đào. Nàng kiễng chân, vỗ vào đầu ta, "Nam tử hán đại trượng phu, đổ m.á.u không đổ lệ, có gì mà phải khóc, ai bắt nạt huynh, không sao, ta sẽ giúp huynh bắt nạt lại!"

Ta nghĩ nàng chỉ nói đùa, ai ngờ nàng thực sự một mình xách cây thương gỗ do Thẩm bá phụ làm cho nàng đi tìm mấy vị hoàng tử đã bắt nạt ta.

Kết quả có thể đoán được, cả hai bên đều không có ai được lợi gì.

Khi ta đến đại điện để đưa nàng ra ngoài, nhìn thấy tiểu cô nương còn chưa cao bằng cây thương, mặt mày bầm tím, ta vừa thấy đau lòng, lại vừa buồn cười.

Mắt nàng đỏ hoe, thấy ta, vốn định khóc, nhưng khi ta giơ ngón tay cái lên, "Thật giỏi."

Nàng bỗng nhiên nuốt lại nước mắt, vừa bướng bỉnh lau nước mắt vừa nói, "Yên tâm đi, họ sẽ không dám bắt nạt huynh nữa."

Ta sống trong hoàng cung, mới chín tuổi đã trải qua không ít mưu kế, đi qua quỷ môn quan không biết bao nhiêu lần .

Năm đó nàng sáu tuổi, mẫu thân của ta đã qua đời từ sớm, nàng là người đầu tiên sẵn sàng đứng ra vì ta.

Từ đó, bên cạnh ta có thêm một chú chim sẻ nhỏ.

Nàng luôn có những câu chuyện không bao giờ hết, vốn dĩ ta thích yên tĩnh nhưng lại không cảm thấy phiền, thậm chí khi không có nàng, ta lại cảm thấy cô đơn đến kỳ lạ.

Thật buồn cười.

Vào ngày sinh thần bảy tuổi của nàng, bên cạnh cây hạch đào mà chúng ta tự tay trồng, ta đã tặng nàng một bé mèo trắng.

Nàng vui mừng hôn lên má ta, ôm bé mèo không buông tay, lúc đó, ta bỗng cảm thấy bé mèo trong lòng nàng có chút chướng mắt, nhưng trong lòng lại không thể ngừng vui sướng.

Chúng ta lớn lên cùng nhau, sau khi nàng trưởng thành, phụ hoàng đã định hôn ước cho chúng ta.

Mọi thứ vốn dĩ rất tốt đẹp, cho đến khi phụ hoàng băng hà, di chiếu truyền ngôi cho ta, Dung An vương phò tá, chiến loạn tại Hộ Bắc thành. Thẩm Tuệ đã xin lệnh đi đến Hộ Bắc thành.

Ngày ta tiễn nàng ra đi, đúng vào tiết Lập thu, nàng đã hứa với ta, "Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ giúp chàng giữ vững Hộ Bắc, chờ ta trở về."

Ta nói, "Chờ nàng trở về, ta sẽ cưới nàng."

Thẩm Tuệ mở to mắt, trong tiếng cổ vũ của mọi người xung quanh, lần đầu tiên khuôn mặt nàng đỏ bừng.

Khi ta biết rằng hoàng thúc Dung An, người ta tin tưởng nhất, đã cấu kết với quân địch để phá hủy Hộ Bắc thành, thì đã quá muộn.

Ông ấy đã bí mật gán cho Thẩm gia tội danh mưu phản, đổ mọi tội lỗi lên đầu Thẩm gia.

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy giả truyền thánh chỉ, tịch thu tài sản và g.i.ế.c hại Thẩm gia.

Ta biết họ muốn ta trở thành một hoàng đế bù nhìn, ép ta cưới nứ nhi của ông ấy. Nếu ta không đồng ý, họ sẽ không cho ta đến Hộ Bắc tìm Thẩm Tuệ.

Ta đã đồng ý.

May mắn là tuyết hôm trước rơi rất dày, khi ta tìm thấy Thẩm Tuệ, nàng nằm trong tuyết, m.á.u đã bị tuyết phủ kín, khoảnh khắc đó tim ta như vỡ nát.

Dung An Vương muốn quyền lực, thì cứ tạm thời để cho ông ta.

Giờ đây ta không còn lòng dạ nào mà lo việc triều chính, ta chỉ một lòng muốn cứu sống nàng, cho dù nàng chỉ còn một hơi thở cuối cùng.

Ta đã tốn rất nhiều công sức, cho người tìm kiếm khắp nơi, từ nam chí bắc, tìm kiếm những kỳ trân dị bảo, ta chỉ muốn cứu nàng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mọi người đều nói nàng đã chết, ngự y đến chữa trị thay đổi hết người này đến người khác, cuối cùng ta cũng tìm được người có thể cứu mạng nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tue-tue-binh-an/chuong-10-phien-ngoai-tan-le.html.]

Một năm sau, nàng thực sự đã tỉnh lại.

Nhưng nàng không nhận ra ta nữa. Không sao, ta đã cho nàng một thân phận mới, giấu nàng ở Từ gia, sau đó tìm cách đưa nàng vào cung với thân phận Từ gia nhị tiểu thư.

Ta ban cho nàng vị trí quý phi, sắp xếp cung nữ bảo vệ nàng, cố ý lạnh nhạt với nàng, chỉ khi đêm khuya tĩnh lặng ta mới lén lút đến thăm nàng.

Ta sợ, sợ hoàng hậu sẽ hại nàng.

Lúc này ta hiểu rằng, ta phải giành lại quyền lực.

Chỉ khi giành lại được mọi thứ của mình, ta mới có thể bảo vệ nàng.

Vì vậy, bề ngoài ta giả vờ tuân theo, lạnh nhạt với nàng ở khắp mọi nơi, tỏ ra yêu thương hoàng hậu vô cùng.

Trong bóng tối, ta bắt đầu nuôi ám binh, lôi kéo các quyền thần, ta cực kỳ cẩn thận, làm việc không chút sơ hở, không ai nghi ngờ, mọi người đều nghĩ rằng ta chỉ là một hoàng đế bù nhìn.

Sau đó, ta thậm chí đã đe dọa sẽ nhấn chìm Đào Đào.

Nàng khóc, ta cố gắng nén sự chua xót và hối hận trong lòng để ép nàng rời đi.

Tối hôm đó, dưới cây hạch đào, ta bất ngờ gặp nàng. Còn bất ngờ hơn là nàng đã hồi phục ý thức trong thời gian ngắn.

Ta càng quyết tâm phải giành lại quyền lực.

Sau đó, ta đưa nàng trở về Từ gia.

Đêm hôm đó, gió tuyết rất lớn, nàng đột ngột biến mất.

Trong khoảng thời gian ngắn như một ấm trà, ta cảm giác như đã sống qua nhiều thế kỷ.

May mắn thay, ta đã tìm thấy nàng, như thể vừa thoát khỏi tai ương.

Khi trở về cung, Hồng Ký Nhân nói rằng, m.á.u bầm trong não nàng đã bắt đầu lan rộng, với tình trạng hiện tại, nàng không thể sống qua mùa xuân.

Ta nổi cơn thịnh nộ, mắng chửi bọn họ là lanh băm, ta ghét bản thân mình vô dụng.

Cuối cùng nàng đã khôi phục ý thức, nhưng ta không cảm thấy vui mừng.

Nếu có thể, ta thậm chí muốn đánh đổi mạng sống của mình để cứu nàng.

Nhưng không ai có thể làm được điều đó.

Việc đầu tiên nàng làm khi tỉnh lại là tìm kiếm chứng cứ mà Thẩm lão tướng quân để lại, để giúp ta giành lại quyền lực.

Thực ra, ta biết nàng không còn nhiều thời gian nữa, nhưng ta không muốn thừa nhận.

Ta đã cố gắng hứa với nàng rằng chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm hoa sen, vì nàng rất thích hoa sen.

Nàng đã đồng ý, nhưng nàng vẫn không kịp thấy hoa sen nở.

Ta nghĩ đến những ngày không có nàng, thật sự cảm thấy rất đáng sợ.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Dung An Vương, ta dẫn nàng đến một nơi có phong cảnh đẹp, xây một căn nhà gỗ.

Ta hy vọng rằng như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.

Mùa đông qua, mùa xuân đến, năm năm trôi qua trong chớp mắt.

Sau một cơn mưa lớn, trời đột nhiên xuất hiện một cầu vồng hiếm hoi.

Trước cửa, một nam nhân đang nắm tay một nữ nhân búi tóc đứng trước căn nhà gỗ, tay nàng nhẹ nhàng xoa lên cái bụng hơi nhô lên.

Thì ra đó là Trần Huyên và phu quân của nàng.

Loading...