Tuế Tuế Chức Nguyệt - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-11 03:55:59
Lượt xem: 945
5
Ta kéo người nam nhân kia vào trong ngôi chùa.
Ngôi chùa này đã bị bỏ hoang từ lâu, nhỏ bé, u ám, đầy bụi bặm và mạng nhện. Ta khó nhọc nhóm lửa, xé một mảnh vải từ áo, dùng nước tuyết tan để lau đi vết m.á.u trên khuôn mặt hắn.
Khi nhìn rõ dung mạo người nam nhân, ta không khỏi giật mình.
Thật là một tiểu mỹ nhân băng thanh ngọc khiết.
Dưới ánh lửa leo lét, hắn được ta ôm nửa người vào lòng, mái tóc dài rối bời, yếu ớt nhắm nghiền mắt, lông mi thỉnh thoảng run rẩy, trông mong manh đến lạ thường.
Điều đặc biệt nhất là giữa đôi mày hắn có một nốt chu sa nhỏ. Nốt đỏ ấy nổi bật trên làn da trắng như tuyết, tựa như cành mai đỏ rơi vào tuyết trắng.
Ta ngẩn ngơ nhìn, trong lòng dâng lên sự nghi hoặc.
Vẻ đẹp như vậy sao lại bị người ta đánh đến sống dở c.h.ế.t dở, nhét vào bao tải rồi ném bên vệ đường?
Đang suy nghĩ, người nam nhân trong lòng bỗng ho ra một ngụm máu, đôi môi xanh xao, tứ chi cứng đờ.
Trước đây, khi mẫu thân ta bôn ba nơi phố chợ, bà từng mang ta theo để làm tạp dịch tại y quán. Vì thế, ta có thể nhận ra ngay, đây là dấu hiệu của cái c.h.ế.t vì lạnh.
Không ổn rồi.
Ta vội vàng đặt hắn nằm xuống đống rơm khô, vén cổ áo hắn lên, chẳng màng đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, dùng vải ướt không ngừng chà xát cơ thể hắn.
Thế nhưng qua nửa nén hương, cơ thể hắn vẫn không hề ấm lên, đôi môi nhợt nhạt run rẩy, đột nhiên lại ho ra một ngụm m.á.u đen!
"Ê, tỉnh dậy!"
Ta vỗ vỗ mặt hắn.
Không có phản ứng.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Bóng đêm càng lúc càng dày, nhiệt độ cũng càng lúc càng giảm.
Ta khẽ thở dài.
Xem ra, chỉ còn một cách thôi.
— Dùng da thịt kề cận, lấy nhiệt độ cơ thể ta để sưởi ấm cho hắn.
Khi quay lưng lại, cởi bỏ y phục, ta không khỏi tự giễu.
Rõ ràng là đi g.i.ế.c người, nhưng trên đường lại cứu được một mạng, thật là nực cười.
Nhưng không còn cách nào khác, ta không thể nhìn mỹ nhân rơi vào cảnh tàn tạ.
Nhìn thấy hắn, ta lại nhớ đến thời thơ ấu khi còn ở chốn lầu xanh, những mỹ nhân có lòng nhân hậu, cho ta ăn kẹo, nhưng rồi cũng chẳng có ai có kết cục tốt đẹp.
Mải mê suy nghĩ, ta chẳng hề nhận ra, ánh trăng lạnh lẽo len qua kẽ tường cao, rơi xuống bờ vai trần của ta.
Cũng chẳng biết rằng, người nam nhân đang cận kề cái c.h.ế.t kia, đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại, không rời mắt mà nhìn ta.
6
Dù người nam nhân này lạnh lẽo đến thế, thân hình lại không tệ chút nào.
Ta để hờ chiếc áo ngoài, từ hành lý lấy ra chiếc chăn bông, đắp lên người hắn, rồi như một con rắn len vào, ép sát cơ thể hai người vào nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tue-tue-chuc-nguyet/chuong-2.html.]
Ta có thể cảm nhận hắn dần ấm lên.
Ta đưa tay thăm dò cổ hắn, ngón tay vô thức trượt xuống, chạm đến vùng bụng săn chắc.
“Ừm, đừng hiểu lầm.” Ta biết hắn không nghe thấy, nhưng vẫn giả vờ giải thích, “Ta không phải vì ham sắc đẹp, mà là đang cứu ngươi thôi.”
Không biết có phải ảo giác hay không, lông mi hắn run rẩy dữ dội hơn.
Đêm dài không lành, gió lạnh cuốn tuyết gào thét ngoài kia, như loài thú dữ vô danh.
Ta thấy ồn ào, tìm một vị trí thoải mái trên người hắn, rồi thiếp đi.
Khi tỉnh lại, bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Từ nhỏ ta đã được ám vệ huấn luyện, gần như không cần suy nghĩ, tay ta vung lên, c.h.é.m vào sau gáy đối phương.
Khi ra đòn, ta mới nhận ra sự bất thường, vội vàng thu lực, cuối cùng chỉ đánh nhẹ vào cổ hắn. Hắn lập tức ngã lên người ta, khẽ rên một tiếng.
“Ư.”
“Xin lỗi, xin lỗi, ta vừa tỉnh nên không phản ứng kịp.”
Ta xoa xoa gáy hắn như một cách xin lỗi, hắn dường như bị ta c.h.é.m đến mức không thể cử động, chỉ biết dụi đầu vào cổ ta, như muốn nói rằng không sao đâu.
Lại càng giống một con ch.ó nhỏ.
Một đêm trôi qua, người này cuối cùng cũng tỉnh táo, có thể ngồi dậy mà không gặp nguy hiểm. Dù sắc mặt vẫn chưa tốt lắm, nhưng đã có chút hồng hào.
Ta tốt bụng kéo áo hắn kín lại, không để lộ vẻ gì, lặng lẽ chạm vào bộ n.g.ự.c trắng trẻo, rồi hỏi: “Tại sao ngươi lại nằm bên vệ đường?”
Hắn nhìn ta, nhặt một nhánh cây nhỏ, viết trên mặt đất: Không biết.
Ta hỏi tiếp: “Ngươi tên là gì?”
Hắn viết: Vô Danh.
Ta nhìn chằm chằm vào hai chữ ấy, sững sờ: “Công tử mãi không nói lời nào, chẳng lẽ ngươi là người câm sao?”
Chú chó nhỏ gật đầu.
Lạ, thực sự rất lạ.
Dù chỉ ở bên nhau một đêm, nhưng không khó để nhận ra người này có dung mạo cao quý, dù bộ y phục trắng trên người hắn bị nhuốm đầy máu, nhưng đường kim mũi chỉ tinh xảo, chất liệu vải cũng vô cùng quý giá, tuyệt đối không phải là vật thường.
Không giống một kẻ câm bị vứt bỏ.
Mà lại giống một công tử nhà quý tộc bị lạc.
“Vậy” ta hỏi, “Ngươi còn nhớ nhà mình ở đâu không?”
Tưởng rằng sẽ lại nhận được câu trả lời không biết, nhưng không ngờ hắn lại cúi mắt, từ trong túi áo lấy ra một thẻ gỗ thông hành.
Thẻ gỗ trơn mịn, khắc năm chữ lớn: Giang Nam Yến Oanh Quán.
Tim ta khẽ đập nhanh.
Sao có thể trùng hợp thế này?
Yến Oanh Quán chính là thanh lâu nơi ta được sinh ra.
Đồng thời, nó lại chỉ cách Phúc Linh khách điếm, nơi ta định thực hiện vụ ám sát, chỉ cách một bức tường!