Tuế Tuế Chức Nguyệt - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-11 03:56:06
Lượt xem: 921
Bà dẫn chúng ta vào căn phòng sâu nhất trên tầng cao nhất.
Vừa vào cửa, ta liền đẩy A Vô lên giường.
Ôm lấy cổ hắn, hôn chụt chụt từng cái: "Đừng giận nữa, vừa rồi ở chợ người đông đúc, là ngươi hiểu lầm rồi."
A Vô không thèm để ý đến ta.
Ta lại hôn lên chóp mũi, khóe mắt, yết hầu của hắn... cho đến khi bàn tay hắn vuốt ve eo ta.
"Cổ độc lại phát tác sao?"
Ta mơ màng hỏi.
A Vô gật đầu, xoay người đè lên ta, ngón tay thon dài tháo dải áo, tựa như đối xử với một món bảo vật vô giá.
Ta ghé sát tai hắn, thở dài: "A Vô, ta đã dâng tất cả cho ngươi rồi."
---
Giữa đêm, ta nhẫn nhịn đau đớn ngồi dậy, cắm kim bạc mà Phí Thước đưa vào sau cổ A Vô.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Những giọt m.á.u đen trào ra, đầu kim khẽ nhấc, lôi ra một con sâu dài mảnh.
Cổ trùng đã được dẫn ra.
Ta đem con sâu độc đó đặt lên lửa mà thiêu chết.
Từ nay, A Vô không còn gì cần ta lo lắng nữa.
Trước khi rời đi, ta chống cằm nằm bên giường, nhìn hắn rất lâu.
Đôi môi tưởng chừng như vô tình nhưng lại mềm mại, sống mũi thẳng tắp... và, nốt ruồi ta yêu nhất giữa hai chân mày.
Ta nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống, không mang theo dục vọng, chỉ có sự thành kính.
Sau đó, ta leo qua cửa sổ rời khỏi Yến Oanh quán, ẩn mình vào màn đêm tối mịt.
Tạm biệt, tiểu câm.
18
Để đảm bảo sự an toàn của Thái tử, tin tức về việc nam tiến đã được giữ kín.
Đội hộ vệ của Đông Cung cải trang thành một đoàn thương gia, bao trọn toàn bộ Phúc Linh khách điếm. Bên trong lẫn bên ngoài đều có lính canh gác nghiêm ngặt, bên cạnh Thái tử còn có ba đại cao thủ của kinh thành.
Nhưng, Kỷ Quân Hạc đã sớm lôi kéo được một trong số họ về phe mình.
Đêm nay, thân tín của Thái tử sẽ bị điều đi, thay vào đó là người của chúng ta.
Đồng thời, vũ cơ số một Giang Nam sẽ biểu diễn trước mặt Thái tử trong đại sảnh.
Tất nhiên, vũ cơ ấy chính là ta.
Khi điệu múa đến hồi cao trào nhất, ta sẽ như hồ ly yêu kiều ngồi trong lòng Thái tử, rồi dùng chiếc trâm sắc bén mà dâng lên ngài đòn chí mạng.
Mặt trời lặn về phía tây, gió cuốn theo ánh chiều tà.
Ta soi mình trước gương đồng mà trang điểm, Phí Thước bất chợt hỏi ta: "Muội vẫn còn nghĩ đến hắn sao?"
"Không nghĩ."
Ta nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày đã vẽ, thần sắc uể oải.
"Hãy để màn kịch này sớm kết thúc đi."
...
Khi màn đêm buông xuống, ta khoác lên mình chiếc váy mỏng, chân trần bước vào đại sảnh, chuông bạc nơi cổ chân vang lên trong trẻo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tue-tue-chuc-nguyet/chuong-7.html.]
Trên tầng hai của khách điếm, Thái tử ngồi sau bức rèm ngọc.
Mọi thứ đều diễn ra như kế hoạch, cho đến khi ta múa với dải lụa treo trên xà nhà của khách điếm—
Không hiểu sao, dải lụa đột ngột đứt, ta nặng nề rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, từ trên cao vang lên một tiếng nổ lớn, cả tòa nhà đều rung chuyển, ngay sau đó, khói đen cuồn cuộn từ tầng thượng bốc lên.
Có kẻ đã phóng hỏa!
Mọi việc xảy ra quá nhanh, lửa lan xuống dưới với tốc độ kinh hoàng, trong chốc lát, Phúc Linh khách điếm hóa thành lò lửa địa ngục.
Trong cơn hỗn loạn, ta nghe thấy tiếng hô hoán của ám vệ đang bỏ chạy:
"Chết tiệt, chúng ta đã trúng kế rồi!"
"Tất cả những điều này đều là mưu kế của Đông Cung... Vương gia, Vương gia coi chúng ta là quân cờ bỏ đi rồi!"
Cùng với tiếng gào thét xé lòng của Phí Thước: "A Nguyệt, cẩn thận phía trên, mau chạy đi!"
Lúc này, ta mới bừng tỉnh mà ngước lên.
Xà nhà thô nặng đã bị lửa thiêu rụi, đổ ập xuống, thẳng hướng ta mà lao tới.
Ta thoáng nhìn thấy sợi dây đỏ trên chân đã đứt.
Nó rơi xuống cách ta năm bước, nơi lửa đang sắp sửa tràn đến.
Ta gần như không suy nghĩ, liền nhảy lên, nhặt lấy sợi dây đỏ.
Dòng khí nóng bức của lửa xông lên khiến mắt ta đau đớn, ngay khoảnh khắc xà nhà chuẩn bị đè xuống thân thể, ta chỉ cảm thấy tiếc nuối.
A Vô, xin lỗi.
A Nguyệt không thể đến chuộc tội với ngươi được nữa rồi.
19
Trong khoảnh khắc nguy cấp, bỗng có một bóng đen dài từ tầng hai nhảy xuống, cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy eo ta.
Là một nam nhân đeo mặt nạ.
Hắn ôm lấy ta, đưa ra khỏi vùng nguy hiểm, một chân đá bay xà nhà, chẳng màng đến vạt áo đã dính đầy lửa, ném ta cho Phí Thước.
"Ngươi là..."
Nước mắt ta trào dâng, muốn gọi người đó lại.
Nhưng tay vừa mới giơ lên, cổ đã cảm thấy tê rần, ta ngất đi.
...
Khi tỉnh lại, kinh thành đã đổi chủ.
Kế hoạch ám sát Thái tử thất bại.
Tiên đế đã băng hà ba ngày trước, Thái tử Trầm Vụ Sơ chính thức kế vị, nắm quyền thiên hạ.
Việc đầu tiên ngài làm sau khi lên ngôi chính là điều tra vụ ám sát tại Giang Nam.
Giấy không gói được lửa, những ám vệ của phủ Nhiếp chính Vương bị bắt đêm đó không chịu nổi tra tấn, đã khai ra Kỷ Quân Hạc.
Thế là, cả nước đều biết, Nhiếp chính Vương và đồng đảng mưu đồ đoạt quyền, gây hại cho Thái tử, và bị xử trảm.
Kỷ gia vốn nắm quyền sinh sát trong tay, chỉ sau một đêm đã sụp đổ, ngay cả Quý phi cũng bị liên lụy, bị đày vào lãnh cung.
Những ai trong gia tộc trên mười lăm tuổi đều bị xử tử bằng cách treo cổ.
Còn ta, vì không có tên trong gia phả, bị giam cùng ám vệ đội trong ngục thành Tử Kinh, trở thành tù nhân chờ ngày bị hành hình.