Tuế Tuế Trường Tương Kiến - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-03-28 19:17:16
Lượt xem: 266
Vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Tống Thanh Yến đang bưng một bát cháo ngọt ngào ngồi bên giường nhìn ta, bụng ta cũng đúng thời điểm phát ra tiếng ùng ục.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt hắn, chiếu sáng nội tâm vỡ vụn của ta, nếu bắt buộc phải hình dung, Tống Thanh Yến chính là thuốc giải của ta.
Hắn đưa thìa cháo tới bên miệng ta, còn không quên thổi nguội.
"Đây là cháo điện hạ thích ăn nhất, ta sớm đã học nấu, chỉ là thời gian này xảy ra quá nhiều biến cố, hôm nay mới có cơ hội cho điện hạ nếm thử."
Hắn vừa nói xong, nước mắt của ta lại không ngừng chảy xuống, cháo này, mẫu phi cũng từng nấu cho ta, nước mắt ấm nóng rơi vào trong cháo hòa làm một thể.
Hắn lau nước mắt cho ta, sau đó dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói.
"Chẳng lẽ cháo nô gia nấu khó ăn quá sao, khó ăn đến nỗi khiến điện hạ khóc rồi?"
Dứt lời, buồn bã lắc đầu, hắn luôn luôn như vậy, quan tâm cảm xúc của ta, lại không quên giữ gìn lòng tự tôn cho ta.
Ta nhất thời nín khóc bật cười, hùa theo lời hắn.
"Đúng vậy, ngươi đúng là đồ ngốc đến cháo cũng không biết nấu."
Hắn cười chấp nhận, sau đó đút ta ăn nửa bát cháo.
Sau khi ăn no, ta rụt người vào trong, hắn dịch ra một chút, để ta và hắn nằm chung một chỗ, ta rúc vào ngực hắn, lưu luyến mùi vị trên người hắn.
"Thanh Yến, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi."
Hắn vén tóc ta ra phía sau, một đôi mắt ẩn ẩn đưa tình nhìn chằm chằm ta.
"Sao vậy điện hạ?"
Ta áp chế trái tim đang nhảy loạn của mình, rất sợ nó từ trong lồng ngực nhảy ra, ta chăm chú nhìn ánh mắt sáng trong của hắn, tầm mắt lại đảo qua khuôn mặt hắn, cẩn thận lại nghiêm túc, muốn khắc ghi dáng vẻ của hắn vào trong đầu, lại đem sức nặng nửa người đè lên người hắn.
"Ta yêu ngươi, Thanh Yến, bởi vì sợ ngươi không rõ ràng, cho nên nhất định phải nói cho ngươi biết."
Tống Thanh Yến cười lên thật sự rất đẹp, lần này hắn cười đến lồng ngực run nhè nhẹ, lập tức chân thành hôn ta, ta ấn ấn lên người hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tue-tue-truong-tuong-kien/chuong-8.html.]
"Điện hạ, những lời này phải do nô gia nói mới phải."
_________
Trịnh Dao bị đưa tới trước mặt ta, xiêm y cũ nát, đầu tóc rối bù,đôi mắt đã không còn thần thái như ngày xưa nữa, giống như trái cà phơi sương vậy.
Ta ngồi ở trên cao, không có biểu tình gì, đôi môi đỏ mọng, Tống Thanh Yến nuôi ta rất tốt, ta nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên có trận gió thổi đến, thổi mấy chiếc lá cây bay vào.
Nàng ta đại khái biết tin Tiêu Tuân đã chết, cho nên mới thương tâm như vậy.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nàng ta không nói gì, ta cũng không mở miệng, ước chừng nửa khắc sau, nàng ta thống khổ nhìn ta nói:
"Là ngươi giết sao?"
Ta không trả lời, ở trong mắt ta, Tống Thanh Yến giết hay ta giết cũng chả có gì khác biệt, hắn vốn đáng chết.
Sự yên lặng của ta ở trong mắt nàng được coi là ngầm thừa nhận. Ta không cho nàng ngồi, nàng ta liền cứ đứng như vậy, chỉ là cơ thể có chút lay động.
Có lúc ta thường nghĩ, ban đầu ta rốt cuộc thích Tiêu Tuân là vì cái gì? Từ trên người Trịnh Dao ta dường như thấy được bóng dáng mình mê đắm hắn, nhưng ta lại vô cùng may mắn, may mà ta gặp được Tống Thanh Yến, nói chung không có chuyện u mê không tỉnh ngộ.
Nàng ta cuối cùng cũng không chịu được, té ngã trên đất thất thanh khóc rống.
Thái độ này của nàng ta ta hiểu rất rõ, nói không chừng giây tiếp theo liền sẽ liều lĩnh đi tìm chết.
Hoàng cung ngày xưa đã bị người của Tống Thanh Yến khống chế cả trong lẫn ngoài, khắp nơi đều là người của ta và hắn.
Ta thấy nàng ta khóc rất lâu, nước mắt dường như không có điểm cuối, cuối cùng chậm rãi lên tiếng:
"Nếu ngươi nguyện ý sống tiếp, ta sẽ đưa ngươi xuất cung."
Nàng ta rốt cục ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, ta bị biểu tình của nàng ta chọc cười.
"Sống tiếp đi, không vì người khác, chỉ là vì chính mình."
Qua một lúc lâu nàng ta mới từ trong đau khổ lấy lại tinh thần, khoảnh khắc nàng ta đứng dậy rời đi, lại đột nhiên quay đầu nhìn ta, trong mắt tràn ngập tiếc nuối.
"Ngươi biết không, thực ra ta rất ngưỡng mộ ngươi, lúc hắn uống say, là gọi tên ngươi."