TỪNG BƯỚC HÃM SÂU - Chương 09
Cập nhật lúc: 2024-08-04 18:46:44
Lượt xem: 1,712
"Xin lỗi, em vẫn chưa quen dắt tay với người khác."
Sau khi thốt ra những lời đó, chính tôi cũng ngẩn người một lúc.
Đêm đó, Hạ Du Bạch cũng chạm vào da thịt tôi mà không hề báo trước như thế này, thậm chí còn ở mức độ lớn hơn.
Tuy nhiên phản ứng đầu tiên của tôi không phải tránh né.
Những suy nghĩ vốn đã hỗn loạn, nay bị trói chặt thành một nút thắt.
Tôi càng nóng lòng muốn cởi nó ra, thì nút thắt càng trở nên kiên cố.
Đến mức khi ra khỏi bãi đỗ xe, tôi hơi mất tập trung, không để ý có chiếc xe đang phóng nhanh qua.
Phương Gia Dụ kéo tôi về sau.
Tôi loạng choạng vài bước rồi ngã vào n.g.ự.c hắn, vịn cánh tay hắn mới miễn cưỡng đứng vững.
"Cảm ơn."
Tôi ngẩng đầu muốn giữ khoảng cách, nào ngờ thoáng thấy ánh đèn chợt loé lên phía sau Phương Gia Dụ.
Một bóng đen nhanh chóng quay người và biến mất ở ngã rẽ trong chớp mắt.
"Có người chụp trộm."
Phương Gia Dụ thuận theo tầm mắt của tôi và nhìn sang.
"Trông không giống đám chó săn."
Tôi có phần bất an.
“Vậy có thể là ai?”
"Gần đây em có đắc tội với ai không? Hoặc có thể bên cạnh em có kẻ thích kiểm soát."
Khuôn mặt nghiêm nghị của Hạ Du Bạch hiện lên trong đầu tôi.
"Không có…"
"Liệu có phải là anh trai em không? Anh thấy anh ấy có vẻ rất quan tâm em. Lần trước anh đưa em về hơi muộn một chút, ánh mắt anh ấy nhìn anh như muốn róc thịt anh vậy."
"Ngày mai em sẽ đi điều tra chuyện này, nhưng hiện tại không có chứng cứ, xin anh đừng tùy tiện suy đoán anh trai em. Anh ấy chỉ lo lắng cho em mà thôi."
8.
Buổi tối, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, dứt khoát sai người đi kiểm tra giám sát.
Trong ảnh, ngay khi giơ tay lên, người đàn ông mặc đồ đen vô tình để lộ chiếc đồng hồ trên cổ tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tung-buoc-ham-sau/chuong-09.html.]
Phong cách giống hệt trợ lý Hạ Du Bạch.
Sau khi Hạ Du Bạch được thăng chức, anh đã tặng cho tâm phúc của mình một chiếc đồng hồ thủ công đắt tiền.
Kiểu dáng rất đặc biệt, chắc chắc không nhầm vào đâu được.
Tôi nhắm mắt, gập mạnh màn hình máy tính.
Cũng vì ba tôi, nên tôi cực kỳ ghét bị người khác kiểm soát.
Những mâu thuẫn tôi và Hạ Du Bạch gặp phải trong những năm qua, cũng do anh quản thúc tôi quá mức.
Hạ Du Bạch khẳng định biết rõ điều này.
Tại sao anh còn muốn giám sát tôi như thế?
Ngày hôm sau, tôi giận dữ xông vào văn phòng Tổng giám đốc, ném ổ cứng có bản sao giám sát lên bàn làm việc.
"Anh dựa vào cái gì mà tìm người theo dõi sau lưng em?"
Bàn tay cầm bút máy của Hạ Du Bạch chỉ dừng lại mấy giây, nhưng cũng không ngẩng đầu lên: “Đại tiểu thư, anh không có.”
"Dám làm không dám nhận? Em đã tìm được chứng cứ rồi."
Vẻ mặt Hạ Du Bạch có phần lạnh lùng, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn tôi.
"Nếu anh muốn theo dõi em, em căn bản không có cơ hội biết chuyện này do anh làm."
Tôi bị anh làm cho nghẹn họng, vô thức đồng ý với lý do này.
Xưa nay Hạ Du Bạch làm việc chưa bao giờ mắc sai lầm.
Nhưng lần này, tôi nhanh chóng nhận ra người kia chính là trợ lý riêng của Hạ Du Bạch.
"Ai dám bảo đảm bản thân cả đời không mắc sai sót? Em thấy anh đang lấy cớ thì có."
Hạ Du Bạch cười khẩy một tiếng.
"Lời của em không phải không có lý."
"Nếu em đã khẳng định như vậy, vậy anh chỉ đành thừa nhận."
"Nhưng anh cần phải nhắc lại một điều, đối với những chuyện liên quan đến em, anh quả thực có thể cam đoan rằng cả đời sẽ không bao giờ phạm sai lầm. Chẳng phải em biết rất rõ điều đó sao?"
So với phản bác, câu này càng giống lời tỏ tình hơn.