Tướng Công, Chàng Còn Sống Chứ? - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-21 22:32:24
Lượt xem: 4,816
Ta là mang mệnh quả phụ, lại có một gương mặt quyến rũ mắt hạnh má đào.
Khiến cho huynh đệ xung đột, gia trạch không yên.
Cuối cùng bị trầm xuống ao đến chết.
Sống lại lần nữa trở về thời điểm lúc mới xuất giá, tướng công bệnh nặng gần kề cái chết. Ta cắn khăn tay mà khóc thút thít, nói: "Tướng công cứ yên tâm mà đi, đại ca và tam đệ của chàng đã lo liệu việc tái giá cho thiếp rồi."
Chàng uể oải liếc nhìn ta một cái.
Từ hôm đó, chàng cố gắng giữ lại hơi thở cuối cùng, thế nào cũng không chịu chết.
1
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Khi kiệu hoa đi qua dòng sông trước phủ, ta không kìm được mà siết chặt ngón tay.
Cái lạnh của xuân về len lỏi vào xương tủy, răng đánh cầm cập phát ra tiếng.
Kiếp trước, ta cũng bị người ta ném xuống nước vào một ngày lạnh lẽo như thế, cổ chân bị buộc đá.
Chìm sâu vào cái chết.
Ta tự hỏi bản thân luôn nhu mì, cung kính, khi gả cho tri phủ ốm yếu, ta không ra khỏi cửa lớn, chẳng bước qua ngưỡng cửa nhỏ, chỉ mong trước khi chàng c.h.ế.t có thể cho ta một con đường tốt.
Ai ngờ chàng c.h.ế.t quá đột ngột, ta vô cớ trở thành quả phụ.
Nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều không cho phép ta tái giá, chỉ nói rằng trước khi chết, chàng đã dặn dò, trong phủ cơm áo gấm lụa, không thiếu phú quý cho ta.
Lễ pháp gia tộc đè xuống, ta như chim bị xích, không thể bay đi.
Không ngờ, dù giữ lấy căn nhà u ám biến thành tấm bia sống, nhưng lời đàm tiếu vẫn không buông tha cho ta.
Cũng bởi gương mặt trời sinh yêu kiều này của ta.
Những bà già xấu xa thường tụ tập nói xấu sau lưng ta: "Đôi mắt của nhị phu nhân, nhìn là biết có điều ám muội!"
"Mắt hạnh, má đào, eo thon hồ ly, tinh khí của nhị gia là bị tiểu yêu tinh này làm hao mòn hết rồi!"
"Có phải không, nhà nào có quả phụ đoan chính mà lại ăn mặc quyến rũ như thế, sợ là đã câu hồn tất cả nam nhân trong phủ rồi!"
Ta tức giận đến run người, nhưng cũng đành bất lực.
Trời quản đất, cũng chẳng quản được miệng người, huống chi trong phủ, thân phận của ta bấp bênh, nhà mẹ đẻ sa sút, lại không có con cái.
Mọi người càng ngày càng xem thường ta.
Hai huynh đệ trong phủ càng mong ta sống khổ sở, để tiện làm người tốt mà tỏ lòng quan tâm.
Một nhà sói hổ, chiếm lấy gia sản mà nhị gia để lại, ăn sung mặc sướng, háo sắc đánh bạc, không điều gì không làm.
Không dụ dỗ được ta, hai người họ bèn tính kế cướp lấy chút tiền tài mà nhị gia để lại cho ta, trộm y phục nhỏ của ta, vu khống ta không đứng đắn.
Ngày trước khi chết, hai người còn giả vờ an ủi, nói: "Làm tiểu thiếp của chúng ta không tốt sao, chẳng ai dám ức h.i.ế.p nàng."
Ta phun vào mặt họ, cười lạnh: "Nằm mơ!"
Hai khuôn mặt âm trầm tức thì vặn vẹo, tiến gần lại, một tiếng động trầm đục vang lên, nước b.ắ.n tung tóe.
Ta bừng mở mắt, bên tai vang lên tiếng pháo nổ.
Thì ra là tiểu tử đốt pháo, bà mối ngoài kiệu hoa vui mừng hô lớn: "Tân nương tử, nên xuống kiệu rồi!"
2
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-cong-chang-con-song-chu/chuong-1.html.]
Theo lễ cũ, hai chúng ta bái đường.
Khi tân lang bước đi, hương thuốc trên áo choàng phảng phất lạnh lẽo, khiến ta thoáng chốc ngẩn ngơ.
Chàng cao hơn ta một cái đầu, dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, đổ bóng dài lên mũi giày thêu của ta.
Lúc này, Yến Độ vẫn còn có thể bước đi.
Ta đội khăn trùm đỏ, tiến vào cửa, ngồi yên trên giường, ngón tay căng thẳng vặn xoắn chỉ vàng trên tay áo.
Bà mối đứng bên cạnh, định nói lời cát tường, nhưng Yến Độ đưa tay ngăn lại.
"Thôi, lui cả đi!"
Giọng chàng trầm ấm, như tiếng băng rơi vào chén sứ, hay tiếng tuyết rơi vang vọng.
Dù không nhìn rõ mặt, ta vẫn bất ngờ nhận ra mình chưa từng quên diện mạo của chàng.
Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước tối, khi nhìn người, từng chút ánh sáng đều bị hút vào.
Khi tấm khăn trùm được vén lên, ta ngẩn ngơ nhìn chàng.
Trong mắt chàng, nơi tĩnh lặng sâu thẳm chứa đựng một chút thương xót như đối với mèo con ch.ó nhỏ.
"Lạnh rồi sao?"
Ta bừng tỉnh, ngón tay khẽ run.
Đúng vậy, ta thực sự đã sống lại rồi.
Lạnh ư? Đương nhiên là lạnh.
Dòng nước mùa xuân lạnh giá, đóng băng mỏng, khi rơi xuống, ta còn nghe được tiếng "rắc" vỡ nát bên tai.
Những chuyện này, nỗi sợ hãi này, làm sao ta có thể kể cho chàng?
Ta chỉ đành theo lời, nhẹ nhàng gật đầu.
Yến Độ hạ mi nhìn ta một cái, nói: "Nếu nàng lạnh thì lên giường nằm, ở đây không có mấy quy củ ấy."
Nói xong, chàng bước về phía án thư sau bình phong.
Không lâu sau, mấy nha hoàn mang lò sưởi, ấm hơ tay vào, rồi im lặng lui ra.
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở.
Ta sau khi tẩy rửa xong, ngồi dựa vào giường nhìn bóng dáng Yến Độ in trên bình phong.
Một lúc sau, ta nghĩ không ra điều gì.
Chàng vốn là người không thích vướng bận tình cảm, ngay cả việc quản lý tài sản cũng là do di ngôn của tổ tiên mà nhận lấy.
Nếu không có di thư ấy, chàng thậm chí còn lười uống thuốc.
Người như vậy, sao có thể trước lúc lâm chung lại dặn dò không cho ta tái giá, ép ta ở góa cho chàng?
Chắc chắn là do hai huynh đệ sói lang kia bày ra.
Trong lòng ta căm hận tột cùng, thầm thề rằng nhất định sẽ khiến họ không được c.h.ế.t tử tế.
Lúc này, Yến Độ đã xử lý xong công việc trong phủ, thả tóc xuống, đứng yên trước mặt ta.
Ta suy nghĩ một chút, lặng lẽ rút chân vào trong giường.