Tướng Công, Chàng Còn Sống Chứ? - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-22 00:50:52
Lượt xem: 4,471
Sau đó, Yến Lẫm muốn nạp ta làm thiếp, nhưng Yến Độ lại chen vào, chủ động cầu thân trước.
Khi nói đến đây, chàng cười khẽ: “Đây là lần đầu tiên trong đời ta muốn có một người như vậy.”
Đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước mờ mịt dậy lên sóng, phản chiếu ánh nắng vàng vụn vỡ của mùa xuân.
Rõ ràng in bóng dáng ta trong đó.
“Duyên Duyên...”
Đây là lần đầu tiên chàng gọi tên tự của ta, giọng điệu khó khăn và chậm rãi: “Lúc mới cưới, nàng nói một mình đến nơi đại viện sâu thẳm này rất sợ hãi, ta đã nhớ điều đó.”
“Sau này, nàng lại trăm phương ngàn kế đề phòng Yến Nghiệp và Thái Thái, mỗi lần ăn cơm đều lén dùng kim bạc thử trước rồi mới dâng lên, những việc này ta đều nhìn thấy.”
“Nàng gả vào đây, không hề chê ta là kẻ bệnh tật, còn chăm sóc ta không ngơi nghỉ, trời lạnh thì giục ta mặc thêm áo, chỉ cần ho nhẹ một chút nàng đã lo lắng không yên, ngoài nàng ra, không ai để tâm đến ta như vậy.”
Những việc nhỏ nhặt này, chàng đều ghi nhớ.
Chàng nói rằng vốn dĩ bản thân chỉ là một kẻ sống dở c.h.ế.t dở trong đêm tối, nhưng khi ta đến, phía trước của chàng liền sáng lên một ngọn đèn.
“Sau này, ta muốn trong ngoài phủ đều sạch sẽ, không còn yêu ma quỷ quái nào khiến nàng phải lo sợ nữa.”
Cánh tay dài vươn ra, chàng nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, ta nghe những lời này, không biết phải làm sao.
17
Yến Độ nói là làm.
Ngay cả ta cũng ngạc nhiên trước thủ đoạn mạnh mẽ đột ngột của chàng.
Nếu đã sớm muốn diệt cỏ tận gốc, cớ gì lại đợi đến bây giờ?
Cho đến đêm đó, khi Yến gia vì việc phân chia tài sản mà náo loạn ầm ĩ, dân chúng Lương Châu đã đệ đơn tố cáo lên Nam Kinh.
Lão gia là Tri Phủ, nhưng đến cả đơn kiện cũng không chạm tay vào được.
Đơn kiện trực tiếp được giao lên tay Đại nhân trấn thủ và Thái Giám Lý Đình Trúc.
Nội dung tố cáo rằng Trấn Hộ Tướng Quân Yến Lẫm — mưu hại cấp trên, hèn nhát rút lui, trì hoãn quân tình, còn có tội cướp đoạt dân nữ, nhận hối lộ, từng tội từng tội, trắng đen rõ ràng.
Lão gia chưa kịp thở hết hơi, đã nghe người hầu ở tiền sảnh vội vã chạy vào, nói: “Không xong rồi! Tam gia bị quân lính của Lý Đại nhân bắt đi rồi!”
Lần này đến lượt Thái Thái hít thở không thông, vung tay nắm lấy hắn: “Sao lại thế! Việc lần trước không phải đã được giải quyết rồi sao?”
“Tiểu, tiểu nhân cũng không rõ, chỉ nghe nói là vì chuyện Tam gia đánh c.h.ế.t mấy đào kép năm ngoái…”
Hóa ra nữ nhân mà Yến Nghiệp từng ức h.i.ế.p chính là tỷ tỷ của những cô nương vô tội kia.
Chỉ trong khoảnh khắc, mọi chuyện đều sáng tỏ.
Yến Độ không phải không biết tội ác của hai đệ đệ mình, chàng chỉ đang đợi, đợi một cơ hội để bắt gọn tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-cong-chang-con-song-chu/chuong-8.html.]
Kiếp trước, chàng không đợi được, có lẽ vì mưu kế bị lộ, bị Yến Lẫm dùng một liều thuốc độc chấm dứt mạng sống.
Còn kiếp này, nhờ vào sự cảnh giác của ta trước đó, tất cả người ở Đông viện đều bị thay mới, Yến Lẫm không thể ra tay.
Vở kịch lớn này cuối cùng đã đến hồi kết.
Nửa tháng trước, hai huynh đệ Yến gia vẫn còn oai phong lẫm liệt trên trường săn, nhưng giờ đây mỗi người đều rơi vào cảnh ngục tù.
Một người bị phán xử tử vào mùa thu này, bị áp giải lên kinh thành. Một người vì tội g.i.ế.c người, cuối tháng bị lưu đày đến biên cương.
Không có sự giúp đỡ của Yến Độ, cơ nghiệp trăm năm của Yến gia trong thoáng chốc như tòa tháp lớn sụp đổ.
Lão gia cũng vì thế mà bị Ngự Sử luận tội, bị giáng chức đến Thanh Châu, vừa đi vừa chửi mắng rằng đã nuôi mấy con sói mắt trắng.
Thái Thái nhiều lần ngất xỉu, điên cuồng muốn lên Kinh thành kiện tụng, nói rằng Yến Độ mưu hại huynh đệ.
Cuối cùng bị người nhà đưa đến trang viên giam lại để dưỡng bệnh.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Trong số những chuyện này, có bao nhiêu là do Yến Độ sắp đặt, ta không thể biết.
Xuân dần trôi qua, mùa hạ đang đến.
Khi những bông hải đường trong khu đại viện âm u đó sắp tàn hết, chúng ta đã rời khỏi Yến phủ.
18
Lúc này, ta nhìn về phía Yến Độ đang nhàn nhã câu cá dưới chân đình.
Bỗng nhiên trong lòng dâng lên nỗi sợ đối với chàng.
Chàng thông minh như thế, lẽ nào không nhìn ra ta trước đây thật tâm hay giả ý?
Gió nhẹ thổi qua, liễu rủ nghiêng mình.
Chàng dường như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn ta.
Đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt trở nên mềm mại, khóe môi khẽ nhếch, như gió xuân tan băng, hóa thành dòng nước mềm mại của Giang Nam, lặng lẽ chảy trong đáy mắt chàng.
Thôi thì.
Ta cất bước, đón ánh nắng ấm áp ban mai.
Suy nghĩ nhiều như thế có ích gì?
Cũng như chàng đã nói, ngàn năm khó gặp được người cùng chung gối.
Huống hồ là duyên phu thê hai kiếp, chàng luôn bảo vệ ta, thế là đủ rồi.
Ta hướng về phía chàng, hai người nhìn nhau mỉm cười.
[Hoàn]