Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI) - 1

Cập nhật lúc: 2024-06-14 19:32:18
Lượt xem: 696

(Văn án)

Mẹ tôi ch//ết vào ngày đám cưới của bố tôi và người vợ mới. 

Một năm sau, tại lễ đầy tháng của con trai bố tôi, Bà ngoại đã lật bàn tiệc, ném chiếc bánh kem vào bố tôi, mẹ kế và đứa em trai. 

Kem tr/ét đ/ầy mũi và miệng em trai, khiến em kh/óc đến ngh//ẹt th//ở. 

Trong lúc người lớn cãi vã, tôi bị đ//ẩy n//gã, cánh tay bị mảnh sứ vỡ c//ứa v//ào, m//áu ch//ảy khắp nơi. 

Sau khi cả nhà đến bệnh viện, bác sĩ đã báo cảnh sát. 

Chỉ vì khi y tá băng bó vết thương cho tôi, họ phát hiện toàn thân tôi đầy những vết thương do bị b//ạo h//ành.

1

Khi mẹ tôi ch//ết, tôi mới ba tuổi, chẳng hiểu thế nào là cái ch//ết. 

Chỉ cảm thấy thế giới trở nên yên tĩnh. 

Cuối cùng không ai còn càu nhàu và khóc lóc suốt ngày bên tai tôi nữa. 

Mẹ tôi ch//ết do uống thuốc ngủ, nhưng không phải là ch//ết trong giấc mơ yên bình. 

Mẹ bị đưa đến bệnh viện rửa ruột, nôn mửa dữ dội, mọi thứ trở nên hỗn loạn, cuối cùng vẫn ch//ết. 

Bác sĩ nói với bà ngoại tôi rằng bệnh nhân hoàn toàn không có ý thức muốn sống. 

May mà mẹ đã ch//ết. 

Đó không phải là suy nghĩ của tôi, mà là lời bàn tán từ phía họ hàng bên bố tôi. 

Đặc biệt là bà nội, người trọng nam khinh nữ. 

Khi bà ngoại dẫn tôi đến đòi công lý, khắp cầu thang phòng khách dán đầy chữ hỷ, trông rất vui vẻ. 

Bà nội lấy ngón tay chỉ vào trán tôi, đ//ẩy tôi một cái. "Cút đi cút đi, biết nhà tao tổ chức đám cưới, lại đến gây chuyện xui xẻo à." "Con gái mày t//ự s/át, liên quan gì đến con trai tao, tao còn muốn nói là cháu gái mày kh//ắc ch//ết mẹ nó đấy!" "Mang theo con nhóc sao chổi này cút mau!" 

Bố tôi và mẹ kế đi hưởng tuần trăng mật, bà ngoại tôi không đòi được công lý. 

Về nhà, bà mệt mỏi nói với tôi, "Tưởng Gia, mẹ con ch//ết rồi, sao con không khóc?" 

Khóc ư? Từ khi sinh ra, tôi rất ít khi khóc, cũng không biết nói. 

Bác sĩ chẩn đoán tôi bị tự kỷ. Thực ra, tôi không phải không có phản ứng với thế giới này, mà thế giới này đối với tôi, thực sự quá ồn ào.

2

Khi 3 tuổi, tôi đã sớm nhận thức hơn những đứa trẻ khác, và cũng sớm có ký ức. 

Trong ký ức, bố mẹ tôi chỉ có những cuộc cãi vã ngày này qua ngày khác, bất kỳ lúc nào họ cũng trút giận lên tôi. 

Trước khi họ ly hôn, trên người tôi không có chỗ nào lành lặn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-gia-di-tim-lai/1.html.]

Cho đến khi tôi được đưa đến nhà bà ngoại, bà ngoại mới phát hiện ra những vết bầm tím lớn nhỏ ẩn dưới lớp quần áo. 

Bố tôi là tên kh//ốn n//n bỏ rơi người vợ cũ, còn mẹ tôi liệu có hoàn toàn vô tội? 

Chỉ vì mẹ đã ch//ết mà thôi. 

Nhưng bà ngoại tôi không nghĩ vậy. Bà không ngừng nhồi nhét vào đầu tôi rằng: bố tôi ngoại tình, sau đó chuyển tài sản, để mẹ tôi và tôi phải ra đi tay trắng. 

Khi tôi còn mơ hồ với thế giới này, những người xung quanh đã dạy tôi biết thế nào là căm hận và oán hờn. 

Sau khi đi hưởng tuần trăng mật về, bố tôi mới biết tin mẹ tôi đã ch//ết. 

Tại lễ tang, ông dẫn theo vợ mới đến viếng. 

Bà ngoại tôi cầm chổi, đuổi họ ra ngoài. 

Bố tôi nhân lúc họ hàng ngăn cản, vẫn thắp ba nén hương cho mẹ tôi. 

Ông ngồi xuống ngang tầm mắt tôi, nhíu mày nói, "Tưởng Gia, bà ngoại con tinh thần không tốt, con về với bố đi." 

Tôi không biết nói, chỉ lặng lẽ nhìn bộ vest bóng bẩy của ông. 

Mẹ kế cười đưa cho tôi một cây kẹo mút, khoác tay bố tôi, đắc ý bước đi. 

Bà ngoại tôi giật lấy cây kẹo mút, giẫm nát dưới chân. 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Những mảnh kẹo lấp lánh dưới ánh mặt trời. 

Tôi vừa đưa tay muốn nhặt một mảnh, bị bà ngoại đập mạnh tay. "Tưởng Gia, con có lương tâm không, mẹ con còn đang nhìn con từ linh đường đó!" 

Tôi quay đầu nhìn bức ảnh đen trắng trên bàn thờ, sợ hãi khóc òa. 

Dì nhỏ bế tôi lên, ôm chặt vào lòng. "Mẹ, mẹ làm gì vậy! Tưởng Gia mới ba tuổi, trẻ con biết gì. Bệnh của con bé vốn không thể bị kích động." 

Con trai nhà hàng xóm đưa cho tôi một miếng sô-cô-la. "Em gái, đừng khóc, anh mời em ăn kẹo." 

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Vinh Khiên. 

Nhiều năm sau nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy đó là chút ngọt ngào hiếm hoi trong cuộc đời đầy đắng cay của mình. 

Tôi không ăn miếng kẹo đó, miếng kẹo đó giấu trong túi quần rất lâu, cuối cùng tan chảy thành một túi kẹo dính nhơm nhớp. 

Bà ngoại vì thế lại mắng tôi một trận.

3

Sau đó, bà ngoại vẫn gửi tôi về nhà bố. 

Trước khi chia tay, bà dặn dò tôi rất kỹ, mặc kệ tôi có hiểu hay không. 

"Tưởng Gia, nhớ rằng mẹ con đã ch//ết thế nào. Khi đến nhà bố, tuyệt đối không để bố và tiểu tam được yên ổn." 

Bố tôi đ ã từ chức  ở  doanh nghiệp nhà nước, đang chuẩn bị kinh doanh lớn, nên không có thời gian chăm sóc tôi.  

Mẹ kế là một người phụ nữ trẻ đẹp, biết hưởng thụ nhưng không biết làm việc nhà.  

Loading...