TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI) - 10
Cập nhật lúc: 2024-06-14 20:59:26
Lượt xem: 772
Vinh Khiên tuy miệng gọi dì nhỏ là mẹ, nhưng những người khác trong nhà họ Vinh vốn không ai coi bà ra gì.
Được đến thành phố lớn để nhận nền giáo dục tốt hơn là ân huệ của dì dành cho tôi.
Biết vậy nên tôi không muốn dì bị trách móc vì tôi.
Vì thế, tôi chủ động đề nghị giúp Vinh Khiên học bổ túc.
Vinh Khiên đang chơi game, nghe thấy liền dừng lại, tai nghe vẫn vang lên những lời chửi thề của đồng đội.
Vinh Khiên không để tâm, vui vẻ nhìn tôi.
"Anh nói này, em gái, cuối cùng em cũng để ý đến anh rồi."
Nửa năm qua, tôi coi anh ấy như người vô hình.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tôi ngắn gọn nói: "Mang bài kiểm tra lần trước ra, hôm nay tôi có hai tiếng để giúp anh kiểm tra và bổ sung kiến thức."
Vinh Khiên thực sự hợp tác, nhưng sau hai tiếng, người có vẻ mặt khó coi lại là tôi.
Tôi không hiểu nổi, cùng một lớp học cùng một thầy giáo, sao anh ấy có thể không hiểu được một phần ba sách giáo khoa!
Vinh Khiên gãi đầu, vô cùng không biết xấu hổ nói rằng từ khi vào cấp hai, anh ấy đã không hề học hành nghiêm túc.
Tôi thật lòng hỏi: "Anh là lợn à?"
Có lẽ Vinh Khiên nghĩ tôi đang nói đùa, thậm chí còn gật đầu, "Anh cũng không ngại làm lợn đâu."
Một câu trả lời hoàn toàn lạc đề.
Đêm đó, Vinh Tử Khôn trở về sau buổi tiệc lúc hai giờ sáng, khi đi qua phòng ăn, ông ấy trông thấy cảnh tượng này như gặp ma.
Trên bàn ăn chất đầy sách giáo khoa, Vinh Khiên ngồi bên cạnh tôi ngáp dài, còn tôi thì nhăn mặt giúp anh ấy phân loại các môn học.
Khiến cho cậu ấm kia thức đêm học bài, đúng là chẳng khác nào gặp ma.
Đứng bên Vinh Tử Khôn là Đỗ Lẫm, bật đèn trần phòng ăn, trông nghiêm túc như bắt trộm.
Vinh Khiên gọi một tiếng anh họ, rồi lại tiếp tục cúi đầu chép bài.
Tôi thức trắng đến đỏ mắt, chỉ cảm thấy ánh mắt dò xét của Đỗ Lẫm rất đáng ghét, liền không để ý đến anh ta.
Vinh Tử Khôn lại vô cùng vui vẻ, "Phật tổ trên trời cũng không bằng Phật nhà mình mời về, thật tốt."
30
Tôi tự học không phải vấn đề, nhưng việc lâu dài phải kèm cặp Vinh Khiên lại thực sự là khó khăn.
Tôi hỏi dì nhỏ có thể tìm gia sư cho Vinh Khiên không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-gia-di-tim-lai/10.html.]
Dì nhỏ cười buồn.
Thành tích tiểu học của Vinh Khiên rất tốt, nhưng từ khi lên cấp hai thì sa sút, những năm qua đã làm bảy gia sư xuất sắc bỏ cuộc.
Vinh Khiên cũng nói, người khác dạy không bằng tôi dạy, dù ở nhà hay ở trường, lúc nào cũng có thể học, tiện hơn nhiều so với gia sư.
Tôi đành tiếp tục kéo anh ấy học hành tiến bộ.
Cuối kỳ học tiếp theo, thành tích của tôi lọt vào top 20 của khối, còn Vinh Khiên thì lên mức trung bình, cuối cùng không còn đứng cuối khối nữa.
Vinh Tử Khôn nhận được bảng điểm, vai run run, cố gắng giữ uy nghiêm của bậc cha chú, nghiêm mặt nói: "Cuối cùng cũng biết chăm chỉ rồi."
Đỗ Lẫm lạnh lùng nói: "Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, từ khi Tưởng Gia đến, Vinh Khiên tiến bộ lên nhiều."
31
Đến kỳ nghỉ hè, Vinh Tử Khôn thấy Vinh Khiên học hành tiến bộ, nên đưa anh ấy đi Đông Nam Á để khảo sát dự án bất động sản nghỉ dưỡng.
Những chuyến công tác trước đây, dì nhỏ không bao giờ đi cùng, người giúp việc và tài xế trong nhà cũng được cho nghỉ dài hạn.
Ngôi biệt thự rộng lớn chỉ còn lại tôi và dì nhỏ.
Dì nhỏ được thả lỏng một chút, người ngoài nhìn vào thấy bà ấy như sống trong vinh quang, nhưng làm dâu nhà giàu không hề dễ dàng.
Những năm qua, việc kinh doanh của Vinh Tử Khôn ngày càng lớn mạnh, nhưng vẫn là kinh doanh dựa trên nền tảng gia đình.
Nhiều việc dì nhỏ không thể can thiệp, nên không có nhiều quyền lực.
Năm qua, tôi thấy nhiều người trong nhà họ Vinh trước mặt Vinh Tử Khôn thì không sao, sau lưng lại không tôn trọng dì nhỏ.
Dì nhỏ không muốn nấu ăn ở nhà, liền lái xe đưa tôi đi dạo phố ở trung tâm thành phố.
Dạo qua các cửa hàng hiệu trong khu trung tâm thương mại, quần áo, trang sức đắt tiền, quẹt thẻ mua mà dì nhỏ không hề nhíu mày.
Người ta nói mua sắm làm phụ nữ vui, nhưng dì nhỏ tỏ ra không hứng thú, còn tôi thì chỉ thấy mệt.
Dì nhỏ đưa tôi đến một nhà hàng Tây Michellin, dạy tôi cách dùng d.a.o nĩa ăn món Tây.
Tôi học rất nhanh, dù động tác rất tao nhã, nhưng thịt bò sống lạnh đưa vào miệng vẫn làm tôi nhớ đến món hủ tiếu bò xào sa tế bên đường ở huyện nhà.
Ừ, lợn rừng không ăn nổi cám ngon, chính là tôi.
Dì nhỏ thấy vậy, cũng đặt d.a.o nĩa xuống, cầm ly rượu vang lắc lư.
"Tưởng Gia, đừng trách dì, khi xưa dì cùng Vinh Tử Khôn ra đi đã làm tổn thương bà ngoại cháu. Cuộc sống sung túc hôm nay, đủ chứng minh lựa chọn của dì là đúng."
Tôi cứng họng, không hiểu sao dì nhỏ lại nhắc đến chuyện này.
Dì nhỏ uống cạn ly rượu vang, thở dài nói:
"Để có ngày hôm nay, dì đã hy sinh rất nhiều. Nhà ngoại của Vinh Khiên đều chửi dì là hồ ly tinh, cướp chồng, cướp con. Nhưng họ có biết dì đã trải qua những gì trong những năm đầu hay không? Vì Vinh Khiên, dì đã không may sẩy thai... cả đời này không thể có con của riêng mình."