Tướng Quân Khó Gả - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-16 16:24:38
Lượt xem: 147
Tính ra, ta và Tiêu Cảnh Dực dây dưa hơn mười năm, cũng xem như quen biết với Mục Vân Hành hơn mười năm.
Chỉ là quá khứ qua lại không nhiều.
Mục gia vì mang tiếng là loạn thần, người bị chặt đầu, kẻ bị lưu vong.
Mục Vân Hành còn nhỏ đã được Tiêu Cảnh Dực coi trọng, trước khi Hoa phi sinh con đã cầu xin giữ hắn lại, trở thành bạn chơi cùng mình.
Mục Vân Hành cảm động ơn trọng dụng, ơn cứu mạng của Tiêu Cảnh Dực nên từ đầu đến cuối luôn trung thành, chân thành báo ơn.
Tiêu Cảnh Dực chinh chiến sa trường, Mục Vân Hành chính là lá chắn kiên cỗ nhất, cái mâu sắc nhọn nhất, vì y đánh đâu thắng đó.
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nhiều lần đều là Mục Vân Hành đánh cược mạng sống liều c.h.ế.t đưa Tiêu Cảnh Dực về.
Ấn tượng của ta đối với Mục Vân Hành là không gì làm không được.
Cả người hắn dính đầy m.á.u tươi, lại kiên định đưa Tiêu Cảnh Dực đến trước mặt ta, nghiêm túc nói: "Diệp quân y, mau thăm khám cho điện hạ, ngài ấy bị trọng thương."
Sau đó, Mục Vân Hành cũng bị trọng thương luôn rời đi không quay đầu lại.
Dường như hắn đã hoàn thành sứ mạng của mình, dường như sống c.h.ế.t đau ốm của mình cũng không quan trọng.
Trong lúc quân y nói chuyện phiếm, ta nghe nói cả người Mục Vân Hành đều là vết thương nhưng xưa nay chưa từng kêu đau.
Dược liệu trong quân có hạn, hắn luôn cố gắng chịu đựng, thực sự không chịu được mới lấy chút dược liệu yên tĩnh chữa thương.
Ta biết xưa nay hắn và Tiêu Cảnh Dực như hình với bóng, Tiêu Cảnh Dực bị thương nghiêm trọng như thế, hắn không khá hơn bao nhiêu.
Sau này, mỗi lần dùng thuốc trị thương cho Tiêu Cảnh Dực, ta đều căn dặn đưa cho Mục Vân Hành một phần.
Khi đó không vì gì khác, chỉ vì hắn bảo vệ người mình yêu nhất.
Song, không ngờ một lần "Tiện tay" lúc xưa lại khiến hắn để tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-quan-kho-ga/chuong-8.html.]
Đúng là người chịu khổ đã quen, chỉ cần chút ngọt ngào có thể dùng tất cả để đền bù.
Mục Vân Hành đưa một chiếc còi trắng tinh cho ta, nghiêm mặt nói: "Lòng người trong cung quỷ quyệt, Phượng tướng vì nữ nhân được phong hậu, có lẽ sẽ gây bất lợi cho cô nương."
Ta vuốt ve còi bằng ngọc: "Đây là?"
"Trong lúc nguy hiểm hãy thổi nó lên, ta sẽ cứu cô nương."
Trong lòng ta cảm thấy ấm áp.
"Nhưng nếu lúc đó ta bị nhốt vào thâm cung, ngài cứu thế nào?"
Mục Vân Hành để lộ sự kiêu ngạo hiếm có: "Dù sao ta cũng là Trấn Viễn đại tướng quân, trong cung cũng có người của mình."
"Vậy nếu như... Người vây khốn ta là Tiêu Cảnh Dực?"
Mục Vân Hành nhìn ta, gằn từng chữ: "Nếu như cô nương không muốn, cho dù phải đối nghịch với bệ hạ thì ta cũng liều c.h.ế.t cứu giúp. Sau đó, ta sẽ chịu đòn nhận tội với bệ hạ, muốn c.h.é.m g.i.ế.c muốn róc thịt muốn làm gì cũng được."
Vẻ mặt Mục Vân Hành chân thành, thậm chí chân thành đến ngây ngốc.
Ta lại có ý đồ xấu từng bước dò xét.
"Nếu đắc tội bệ hạ, công tích g.i.ế.c địch hơn mười năm trên chiến trường, vết thương đầy người và khôi phục danh dự Mục gia... Cũng sẽ tan biến."
Mục Vân Hành nói từng chữ: "Nếu như đó là ý muốn của Diệp cô nương thì Vân Hành không hối hận."
Ta nhìn thấy Mục Vân Hành ngay thẳng cố chấp, hơi áy náy bất an.
Rõ ràng là ta đẩy hắn đến tình cảnh này.
Ta chỉ muốn thoát vòng vây nhưng hắn lại xem là thật.
Những suy nghĩ và tính toán trước khi thành thân không thể nào nói nên lời.
Người tốt như thế, đột nhiên ta hơi không nỡ.