Tướng Quân Mãi Chưa Về - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-06 09:31:13
Lượt xem: 514
Kẻ đó rút d.a.o định đ.â.m về phía ta, nhưng đã bị thị vệ nhanh tay lẹ mắt đè xuống đất.
Ả ta quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt dữ tợn: "Con d.a.o này tẩm độc, rất nhanh sẽ lấy mạng người."
Tô Nghị Thần không kịp hừ một tiếng, đã ngã xuống đất. Chén rượu trong tay rơi xuống vỡ tan tành, chất lỏng b.ắ.n ra phản chiếu ánh sáng hỗn loạn.
Bạch Liên bị người ta đè xuống, vẻ mặt đắc ý, dữ tợn, oán độc hiện lên trên khuôn mặt méo mó của ả ta: "Ngươi xem, chính là nhanh như vậy đấy."
Ả ta căn bản chưa từng rời khỏi kinh thành.
Mọi người xung quanh nhốn nháo cả lên, còn ta chỉ có thể nghe thấy tiếng ù ù trong tai mình.
Ta "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy đưa tay sờ lên mặt Tô Nghị Thần. Mặt huynh ấy vẫn còn ấm, mang theo ráng đỏ khi say rượu.
Ta nghĩ ta không hề khóc, nhưng dòng nước nóng hổi lại không kìm được mà rơi xuống, thấm ướt hỷ phục màu đỏ thẫm của Tô Nghị Thần.
Ta nghĩ ta chắc chắn đang gào thét, cổ họng đau rát vì bị xé rách, nhưng ta lại không nghe thấy tiếng của chính mình.
Tô Nghị Thần nhắm mắt an tĩnh, gương mặt trắng nõn mịn màng như ngọc, giống như chỉ là ngủ thiếp đi.
"Tô Nghị Thần." Ta nghe thấy giọng nói run rẩy của mình nhẹ nhàng gọi tên huynh ấy, cẩn thận từng li từng tí như sợ đánh thức huynh ấy, "A Thần."
Những chuyện cũ từng hình ảnh một hiện lên trong đầu, hình ảnh huynh ấy lúc nhỏ ngoan ngoãn luyện kiếm, thiếu niên tuấn tú với ánh mắt cong cong, đôi mắt sáng như sao dưới màn pháo hoa rực rỡ, hình ảnh cưỡi trên lưng ngựa đến cướp dâu, hình ảnh mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, tất cả như đang mỉm cười với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-quan-mai-chua-ve/chuong-9.html.]
"Tô Nghị Thần, huynh là kẻ lừa đảo, là tên đại lừa đảo..."
Anan
"Không phải huynh đã hứa với ta, sẽ cưới ta làm vợ sao? Không phải huynh nói muốn mãi mãi ở bên ta sao? Không phải huynh đã hứa sau này mỗi mùa đông sẽ cùng ta chơi ném tuyết sao? Không phải huynh nói muốn làm Đông Pha nhục cho ta ăn sao?"
"Tên bội tình bạc nghĩa này, huynh đừng hòng chối bỏ... Tô Nghị Thần, huynh dậy đi, Tô Nghị Thần, huynh nhìn ta..."
"A Thần, A Thần ơi..."
Ta đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng lấy từ trong n.g.ự.c ra một đôi bọc đầu gối, nức nở khiến lời nói của ta đứt quãng: "A Thần, huynh xem, đây là da thỏ huynh tặng ta. Từ sau khi bị thương ở đầu gối trên chiến trường, mỗi khi đến mùa đông huynh lại rất sợ lạnh, cho nên ta đã may cho huynh một đôi bọc đầu gối bằng da thỏ. Huynh xem ta may có đẹp không?"
"Xấu c.h.ế.t đi được." Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
"Huynh nói cái gì xấu, đây là do ta mất công may..." Lời phản bác của ta nói được một nửa, liền kinh ngạc nhìn Tô Nghị Thần.
Huynh ấy nheo mắt nhìn ta với vẻ mặt cười như không cười: "May xấu, khóc cũng xấu."
Ta buột miệng nói: "Huynh huynh huynh, không phải huynh đã c.h.ế.t rồi sao?"
"Nàng không thể nào mong cho phu quân mình được yên ổn chút sao?" Huynh ấy đưa tay lau nước mắt nước mũi cho ta, "Ta thấy nàng sợ làm quả phụ trẻ đến c.h.ế.t đi được."
"Không phải," Ta chắc là do khóc đến mức thiếu oxy não rồi, vẫn chưa hoàn hồn lại, "Sao huynh không chết? Không phải là độc đó chỉ cần ứa m.á.u là c.h.ế.t sao?"
Tô Nghị Thần khẽ cười, vén lớp áo bị d.a.o găm rạch ra: "Vừa mới từ chiến trường trở về, vội vàng muốn thành thân với nàng, còn chưa kịp cởi giáp mềm ra đã mặc hỷ phục vào rồi."
"Vậy huynh nằm dưới đất làm gì?"