Tướng Thuật Sư - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-11-02 20:12:08
Lượt xem: 126
Vừa dứt lời, bên ngoài tiếng hô lớn vang lên, tiếng bước chân càng lúc càng nặng nề.
Chỉ một lát sau, tiếng quân lính vang vọng khắp cung thành, như muốn bao phủ cả bầu trời.
Tứ muội vểnh tai nghe: “Là Dương Thiệu, hắn đã mang binh vào cung!”
Nàng ta cười lạnh.
“Triệu Triệt! Chờ Thịnh Quốc công tới rồi, ngươi nhất định phải chết! Đứa trẻ trong bụng ta là giọt m.á.u duy nhất còn sót lại của tiên đế!”
Thịnh Quốc công chính là người mà ta đang chờ.
Không hiểu sao nàng ta lại vui mừng như vậy?
Ta đang suy nghĩ m.ô.n.g lung, đột nhiên bị kéo giật về phía sau.
Khi nhận ra, Triệu Triệt đã đứng phía sau ta, dùng kiếm khống chế ta làm con tin.
Dương Thiệu đã bảy mươi tuổi, bước vào trong điện, nhìn thấy cảnh hỗn loạn này vẫn giữ nét mặt bình thản, thành kính dâng ba nén hương lên tiên đế.
Triệu Triệt tay giữ chặt vai ta, chăm chú nhìn Dương Thiệu:
“Thịnh Quốc công, ngươi dẫn binh vào cung, có phải muốn tạo phản không? Vậy tốt hơn là bắt ngươi tế cờ…”
Dương Thiệu quay lại, chạm ánh mắt vào ta, hơi cụp mắt xuống, rồi mở lời.
“Điện hạ nói năng cẩn trọng, ta không có con, làm sao tạo phản được? Nhưng vị Minh cô nương này, ngươi không thể g.i.ế.c nàng, nàng chính là công chúa thất lạc của Thôi quý phi năm xưa…”
Minh Tá Đông bối rối.
Triệu Triệt siết chặt thanh kiếm:
“Không thể nào!”
Dương Thiệu đưa ánh mắt về phía Triệu Minh Thừa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-thuat-su/chuong-25.html.]
“Năm đó, Hiền Vương điện hạ cũng đã chứng kiến.”
18
Tối qua ta ra khỏi thành để gặp Dương Thiệu.
Ta lấy vòng tay Dương Hành để lại cho ta trước lúc lâm chung, kể lại toàn bộ câu chuyện về đứa con của Dương Hành cho ông ấu.
“Đêm ấy, ta có thể mang nàng ra khỏi Thôi phủ nhưng vì nàng đang mang thai bảy tháng nên rất dễ xúc động. A Hành nói rằng nàng đã nhìn nhầm người, hành động của nàng là có lỗi với phụ thân, nên dù có phải chết, nàng vẫn quyết giữ đứa con ấy…”
Dương Thiệu ngồi trong trướng, đôi tay nắm chặt vòng tay, nước mắt lăn dài trên gương mặt, giọng trầm bi thương.
“Nàng luôn là một đứa con gái rất tốt.”
Một lúc sau, Dương Thiệu lau nước mắt, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Đứa bé ấy đâu rồi?”
Ta chậm rãi cầm chén trà, đưa lên môi thổi nhẹ.
“Đó là một bé trai, tên Minh Triều, Dương Minh Triều. Nghĩa phụ, ngài yên tâm, ta đã đưa nó đến một nơi an toàn, không ai có thể tìm thấy nó, cũng không ai có thể động vào nó.”
Ta nhìn quanh những người khác trong trướng , ra hiệu cho Dương Thiệu, ông ấy lạnh lùng nhìn lại bảo mọi người lui ra.
Ta tiếp tục nói: “Nghĩa phụ, ta biết được tâm sự của ngài. Nhưng cuộc đời đầy bất trắc, ngài cũng đã cao tuổi, có thể trị vì được bao lâu nữa? Hôm nay ta đến không phải vì ngài gọi, mà là ta đến để tìm ngài.”
Ta uống một ngụm trà, giọng ôn hòa: “Nghĩa nữ tự nhiên không quý bằng con ruột nhưng con gái ngài đã mất, vậy thì nghĩa nữ này cũng nên được gần gũi hơn một chút. Nghĩa phụ, sao ngài không suy nghĩ đến việc để ta đảm nhận? Phụ mẫu ta mất sớm, ta coi ngài như hoàng phụ, sau khi ngài trăm tuổi, truy phong ngài làm đế, cũng là thực hiện di nguyện của ngài.”
Dương Thiệu im lặng một lúc: “Nếu như ta không suy xét việc này thì sao?”
Ta nghe vậy thì thở dài: “Vậy đứa con của Dương Hành mà ta cất công bảo vệ cũng không còn giá trị. Nghĩa phụ đã từng trải qua uy vũ của hoàng đế, cần phải tìm một người kế vị thật tốt. Giang sơn không giống với gia nghiệp thông thường, cha g.i.ế.c con, con g.i.ế.c cha, huynh đệ tương tàn, phu thê phản bội. Không biết liệu người kế vị có tốt hơn cháu ngoại của mình hay không…”
Ta vừa định rời khỏi, không ngờ bị đao kiếm chặn lại, buộc ta phải lùi về phía sau hai bước.
“Nghĩa phụ, nhanh như thế đã quyết định xong rồi sao ?” Lòng ta hoảng loạn, gọi ông ta: “Chơi đùa cùng con cháu, niềm vui gia đình thật quý giá biết bao! Đó chính là đứa bé A Hành đã hy sinh để lại cho ngài mà!”
Dương Thiệu đột nhiên bóp nát chén trà trong tay, ông ấy đặt bàn tay lên mảnh vụn, chậm rãi quét rơi xuống đất.
“Để nàng đi.”