Tướng Thuật Sư - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-11-02 20:15:09
Lượt xem: 137
“Phế vật, chỉ có thể giúp ta đến mức này thôi sao.”
Ánh mắt Nhị tỷ đầy oán hận, giống như nhớ ra điều gì đó, nàng ấy quay đầu nhìn ta.
“Không cần cho hắn ăn nhiều, mỗi ngày chỉ một chén cám thôi, ta muốn hắn ta ngày ngày sống trong đói khổ.”
Ta sai người làm theo.
Dù sao ta cũng chỉ hứa với Triệu Triệt là sẽ giữ lại cho hắn ta một mạng.
Minh Văn Hạ bình thản nhìn hắn ta.
“Điện hạ, năm đó khi cứu tế đã tránh thoát được đói khát, nửa đời sau của ngươi sẽ phải trả giá.”
Triệu Triệt khẽ nhếch khóe môi, quay đầu đi, không nói thêm gì.
Ta đặt cây trâm phượng trên bàn.
“Di vật của Tiên hoàng hậu, vật về chủ cũ.”
Triệu Triệt nhìn chăm chăm vào phượng thoa, đột nhiên giật lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Nàng ấy đâu? Nàng ấy còn sống không?”
Ta bình tĩnh nhìn hắn:
“Đã c.h.ế.t rồi.”
“Ngươi… Ngươi…” Hắn ta nhìn ta trân trân, đôi môi tái nhợt, không kìm được run rẩy: “Con cái không còn, nàng ấy đã tự mình hủy diệt. Nàng ấy nghĩ rằng khi Lý Huyền Ca quay lại, hắn sẽ phong nàng ấy làm Hoàng Hậu.”
Triệu Triệt cúi đầu, đưa tay áo che mặt, hai dòng nước mắt lặng lẽ lăn xuống, nở nụ cười bi thương mà điên cuồng,
“Nàng ấy thật ngốc.”
Ta không chút biểu cảm nhìn hắn.
“Có lẽ ngươi không biết rằng tứ muội thật ra là ta nhặt được ở dưới chân núi, tại chùa Bạch Vân. Từ nhỏ, nàng ấy đã sợ lạnh, da dẻ trắng bệch, về sau ta còn phát hiện tim nàng ấy ở một vị trí kỳ lạ, nằm ngay dưới yết hầu. Chính ta là người đã dùng cây trâm này để kết thúc mạng sống của nàng ấy.”
Ta ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Triệu Triệt.
“Chùa Bạch Vân nằm cách dòng sông không xa. Có lẽ năm xưa, khi nữ hài mà mẫu hậu ngươi nhắc tới bị vứt xuống nước, nước sông đã tràn vào yết hầu, giải độc cứu mạng, khiến nàng ấy sống lại. Ngươi có tin không?”
Triệu Triệt lập tức trợn tròn mắt, khoé mắt như sắp rách ra, ngón tay bấu chặt vào mép bàn đến rỉ máu.
“Ngươi… nói lung tung cái gì vậy? Minh Vấn Thu, ngươi nói bậy!”
“Ta nói bậy sao? Phụ hoàng ngươi chưa từng tiếp xúc với nàng ấy, chỉ tình cờ để nàng ấy gặp Thôi quý phi. Nhưng tứ muội tính tình kỳ quái, từng xung đột với quý phi, lúc đó quý phi lại đang bị bệnh, chuyện này vì thế mà bị chôn vùi không nhắc đến nữa.”
Triệu Triệt bắt đầu kích động:
“Ngươi đúng là đồ độc ác, ngươi toàn nói những lời hoang đường! Nữ hài đó đã c.h.ế.t rồi, đã c.h.ế.t từ lâu…”
Ban đầu là tiếng la hét, sau đó hắn ta từ từ cúi gằm mặt, hai tay ôm lấy mặt, gục đầu lên bàn, khóc nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-thuat-su/chuong-31.html.]
Sau một lúc lâu, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt ảm đạm, giọng nói mệt mỏi.
“Vậy ngươi có nói cho nàng ấy biết không?”
Ta nhìn xuống hắn từ trên cao.
“Không. Ta không nói cho nàng ấy biết nhưng ta nói với ngươi, vì ngươi nên biết.”
Triệu Triệt kiệt quệ ngã xuống đất, nửa người co rúm lại, nắm chặt cây trâm, áp mặt xuống nền đất, bật lên tiếng khóc bi thương không dứt.
Ta cùng Minh Văn Hạ rời khỏi Đông Cung.
Trên đường trở về, ta hỏi nàng:
“Nhị tỷ, vì sao tỷ lại chọn Thái Tử?”
Ta nghiêng đầu nhìn Minh Văn Hạ.
“Bây giờ nhìn lại, có khi Lý Huyền Ca cũng chẳng đoản mệnh hơn hắn.”
Minh Văn Hạ quay đầu nhìn ta.
“Ta là tỷ tỷ không ra gì nhưng cũng sẽ không chọn người mà muội yêu.”
22
Năm năm sau, Thịnh Quốc Công Dương Thiệu lâm bệnh nặng.
Ta đích thân đưa Dương Minh Triều về Tây Nam, kế tục tước vị của ông ấy.
Trong giây phút hấp hối, Dương Thiệu nằm trên giường, đôi mắt mở hé, dùng đôi tay thô ráp vuốt lên mặt Minh Triều.
Dương Minh Triều quỳ trước giường, đưa mặt tiến lại gần.
"Cháu thật giống mẫu thân, A Hành. A Hành là một đứa trẻ ngoan, dù thấy tay ta thô ráp nhưng cũng không bao giờ né tránh."
Dương Minh Triều mắt đẫm lệ nhìn ngoại tổ phụ: "Ngoại tổ phụ."
Dương Thiệu như chìm vào ký ức về A Hành.
Ông ấy mỉm cười, nước mắt rơi xuống, giọng run rẩy, nói ngắt quãng.
"Nhưng cháu không cần giống nàng... Nàng chịu uất ức lại không nói ra, nên ngoại tổ phụ không biết... Nếu ta biết được... Ta có thể bỏ cả giang sơn vì cháu, vì nàng lại càng có thể..."
Ta hiểu ý của ông ấy, bước tới nắm c.h.ặ.t t.a.y Dương Thiệu.
"Nghĩa phụ, người yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ Minh Triều." Ta nhìn ông ở tuổi 75, sống mũi cay cay: "Nghĩa phụ, người đừng trách trẫm."
Dương Thiệu chậm rãi lắc đầu, thở dài.
"Thần không trách... Cho dù bao nhiêu năm nay không gặp được Triều nhi, thần biết bệ hạ vẫn còn lo lắng. Bệ hạ, thật ra thần từng gặp phụ thân của người, ông ấy xem vận mệnh rất chuẩn. A Hành đã trở thành công chúa, còn thần lại không thể nào xứng với đế vị."
Dương Thiệu qua đời.
Năm ấy, Dương Minh Triều trở thành tân Thịnh Quốc Công.