Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TƯỞNG TRÚC - C9

Cập nhật lúc: 2024-07-19 17:21:10
Lượt xem: 398

15.

 

"Bạn học Lâm Quả An, về chuyện cây bút của cô bị mất trộm, tôi đã giúp cô gọi cảnh sát, đồng chí cảnh sát bên cạnh sẽ giúp cô tìm ra nó."

 

"Tiếp theo, tôi hy vọng chúng ta có thể thảo luận về việc cô đã đăng thông tin cá nhân và chân dung của tôi lên mạng xã hội mà không có sự cho phép của tôi, "

 

"Nếu như cô không cho tôi một lời giải thích hợp lý, thì tôi cũng sẽ làm phiền các đồng chí cảnh sát đưa cô đi."

 

Không khí trong phòng giáo viên rất căng thẳng.

 

Lâm Quả An đỏ mắt trừng tôi.

 

"Trộm đồ của người khác lại còn vô liêm sỉ như vậy?"

 

"Cô cho rằng tôi không có bằng chứng thuyết phục sao?"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Tôi đã tự nhủ nhiều lần, đừng tức giận, đừng tức giận.

 

Nếu lúc này mà bốc đồng, tình thế sẽ rất bất lợi cho bản thân.

 

Nhưng khi nhìn thấy nam sinh đứng bên cạnh cô ta, tim tôi vẫn đập mạnh một cái.

 

Cố Thời Từ thật tuyệt vời, làm thế nào cũng có bản lĩnh phá vỡ hàng phòng ngự của tôi.

 

"Tôi đã đi theo đàn anh của mình để kiểm tra."

 

"Thời gian đó người đến chỉ có một mình chị, không phải chị lấy thì là ai?"

 

Cô ta nói gì tiếp theo, tôi không nghe rõ.

 

Tôi chỉ nhớ câu nói đó.

 

"Tôi đi theo đàn anh của mình để kiểm tra."

 

Hóa ra Cố Thời Từ vẫn luôn ở bên cạnh cô ta. Hắn cũng cho rằng tôi đã lấy cây bút đó?

 

Tôi nhìn chằm chằm Cố Thời Từ ở phía sau đám người, hắn luôn như vậy, dáng vẻ không liên quan đến mình, giống như không ai có thể kéo hắn xuống khỏi bục cao.

 

Hắn vĩnh viễn dùng một ánh mắt cao thượng để nhìn tất cả.

 

Với tôi cũng vậy.

 

Vụ việc này được giao cho cảnh sát điều tra trước, bài đăng trên trang trường cũng bị gỡ xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-truc/c9.html.]

Trên đường trở về, Cố Thời Từ đút hai tay vào túi quần đi trước mặt tôi, tôi nhịn không được, đuổi theo hỏi hắn.

 

"Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?"

 

Người đàn ông dừng lại và cau mày nhìn tôi.

 

"Cái gì?"

 

"Anh cũng cho rằng em đã lấy bút của cô ta?"

 

Hắn cụp mắt nhìn tôi, một hồi lâu mới quay lại tiếp tục bước đi.

 

"Không liên quan gì đến anh."

 

"Nhiệm vụ thầy giáo giao làm mãi không xong, cô ấy luôn lơ đãng, anh chỉ muốn cô ấy nhanh chóng hoàn thành những việc trong tay.”

 

......

 

Tôi đuổi theo hắn vài bước, giơ tay kéo tay áo của hắn.

 

Giọng tôi run lên vì thất vọng.

 

“Anh không thể đứng bên cạnh tin em được sao? Dù chỉ một lần thôi, Cố Thời Từ?"

 

Lại là khát vọng, tôi luôn khao khát và hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định của hắn.

 

Tôi luôn cố chấp khi tin rằng lần này có thể lay chuyển được hắn dù chỉ một chút.

 

Nhưng không bao giờ.

 

"Cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng. Tại sao em luôn yêu cầu anh phải tin em? Niềm tin của anh có quan trọng không?"

 

Hắn lại cau mày.

 

Đây là dấu hiệu của sự thiếu kiên nhẫn.

 

Tôi cắn môi, cảm thấy nước đang trực trào quanh hốc mắt.

 

Mày thật đáng thất vọng, quá thất vọng, Tưởng Trúc à.

 

Tôi hạ tay xuống: "Rất quan trọng..."

 

Những lời này nói ra khỏi miệng, nhưng tôi lại không biết người đã đi xa kia có thể nghe thấy hay không.

 

Loading...