Tuyết Gặp Bồ Đề - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-01 16:45:45
Lượt xem: 2,525
Chàng trai bị giam cầm trong thâm cung lâu ngày, trong sự chờ đợi ngày qua ngày, đã mài mòn hết thảy nhuệ khí.
Dưới những đau khổ và bắt nạt không thấy ánh sáng cuối đường hầm, thứ duy trì cho hắn sống tiếp, chỉ có người mẹ trên giường bệnh.
mẹ bệnh nặng sắp qua đời, hắn quỳ gối trong tuyết trắng cầu xin người chữa bệnh.
Hắn nghe thấy tiếng kinh Phật vang lên từ trong Phật đường, cũng ngửi thấy mùi hương đàn hương thoang thoảng.
Hắn tuyệt vọng nghĩ: [Bồ Tát, nếu người có linh thiêng, con nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của mẫu phi.]
Hắn không đợi được Bồ Tát.
Lại đợi được một cô nương.
Trong đôi mắt ấy ánh lên sự tin tưởng và che chở chân thành.
Mở đường cho hắn, lên kế hoạch cho hắn.
Hắn không biết tình cảm này bắt đầu từ khi nào, nhưng vì tấm lòng chân thành này, mà thắp lên hy vọng một lần nữa.
Ngày tuyết đầu mùa, trời rét căm căm.
Ngũ hoàng tử trong lãnh cung, được tái sinh.
Mặt trời ló dạng, ráng chiều bao phủ bốn phương tám hướng.
Cố Cửu Uyên đứng giữa ánh sáng rực rỡ, trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng của ta.
Hắn như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ còn lại một câu kiên định:
"Tống cô nương, vì nàng, ta cũng nên xông pha vào chốn bão táp phong ba."
Mùi hoa quế thơm ngát.
Sinh thần của Thái hậu sắp đến rồi.
Các loại kỳ trân dị bảo được dâng lên, Thái hậu lại chỉ thích món quà của ta nhất.
Đó là một cuốn sách cổ trong thư phòng của Chùa Trấn Quốc.
Bên trong vừa viết kinh Phật, vừa viết về thiên văn.
Câu quan trọng nhất không phải là kinh Phật, mà là một câu khẳng định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-gap-bo-de/chuong-8.html.]
[Bạch hồng quán nhật, anh hùng xuất thế.]
Nếu chỉ có vậy thôi, thì cũng chẳng có gì đặc biệt.
Vào ngày 19 tháng 2, ngày sinh của Quan Thế Âm Bồ Tát, ta đã cầu được một quẻ thượng thượng thiêm cho Thái hậu.
Quẻ xăm này cùng với cuốn sách cổ, trở thành lễ vật mừng thọ sáu mươi tuổi của Thái hậu.
Nội dung quẻ xăm như sau:
[Đông phương vân thượng chính thiền quyên, khoảnh khắc vân già nguyệt bán biên. Mạc đạo viên thời hoàn hựu khuyết, tu giáo khuyết xứ phục trùng viên.]
Thái hậu trầm ngâm hồi lâu, nói: "Trăng khuyết rồi lại tròn, giống như là muốn cứu vớt ai đó."
Lan Đình cô cô suy nghĩ một chút, nói: "Các vị hoàng tử trong cung đều có mẫu phi chăm sóc, đều không phải là tượng trưng cho trăng khuyết. Nếu nói đến trăng khuyết rồi lại tròn, ngược lại giống với người ở Cung Tê Hà kia."
Thái hậu gật đầu: "mẹ của đứa nhỏ đó... là nhị tiểu thư nhà Lâm đại tướng quân sao? Trước đây cũng từng làm tướng quân."
Lan Đình cô cô đáp: "Nghĩ kỹ lại, vị kia luôn cung kính khiêm nhường, ẩn cư trong lãnh cung, chưa từng oán trách nửa lời. Hôm đó, y thay mẫu phi cầu xin ngự y chữa bệnh, thậm chí còn hỏi ta có thể dùng mạng đổi mạng hay không, quả thật là người con hiếu thảo lương thiện."
Thái hậu xoa xoa mi tâm, thở dài.
"Không biết có phải ta già rồi hay không, càng ngày càng mong con cháu hòa thuận. Đứa nhỏ đó cũng thật đáng thương, mẹ cũng đã mất, không nơi nương tựa."
Lan Đình cô cô nhân cơ hội nói: "Hiện tại, người mà Ngũ hoàng tử có thể dựa vào, chỉ có người."
Gần đây Hoàng thượng sức khỏe không được tốt, mà ngôi vị Thái tử vẫn chưa được quyết định.
Trong triều ngoài cung, sóng gió ngầm nổi lên.
Các phi tần và hoàng tử bắt đầu có những động thái thăm dò, nhân danh sinh thần của Thái hậu, đến cầu xin Thái hậu ủng hộ.
Nhưng Thái hậu chưa bao giờ làm chuyện "thêu hoa trên gấm".
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Người chỉ thích " giúp người khi gặp nạn" mà thôi.
Độc nhất vô nhị.
Trong Phật đường, ngoại trừ ta, còn có thêm Cố Cửu Uyên.
Ta vẫn như cũ tụng kinh "Diệu Pháp Liên Hoa".
Thái hậu lại cầm danh sách quan lại, giảng giải cho Cố Cửu Uyên nghe từng người một.
Cố Cửu Uyên cung kính khiêm nhường, nghe lời dạy bảo, còn hầu hạ Thái hậu uống thuốc, trở thành một người cháu trai hiếu thuận hiền lành đích thực.