Tuyết Kiến Bồ Đề - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-02 19:30:57
Lượt xem: 2,676
Năm sáu tuổi, ta theo tổ mẫu đi lễ Phật.
Lúc đó ta còn nhỏ, mới vào cửa Phật, không có chút kính ý nào.
Nhìn pho tượng Phật bằng vàng khổng lồ, không quỳ lạy, ngược lại còn nghiêng đầu cười.
Như thể gặp lại cố nhân.
Lão trụ trì nhìn ta thật lâu, nói kiếp trước ta là một ngọn nến nhỏ trước Phật.
Duyên trần nhạt, duyên Phật sâu, cực kỳ thanh quý.
Khi đó ta quá ngây thơ, nào biết một câu thượng thượng thiêm như vậy lại ẩn chứa vô vàn khổ đau chia ly.
Sinh ly, tử biệt, nương tựa dưới chân Quan Âm, c.h.ế.t trong ngôi miếu đổ nát.
Tính ra, mười năm một giấc mộng, từng chuyện từng chuyện, dường như đã ứng nghiệm câu sấm truyền đó.
Duyên trần nhạt, duyên Phật sâu.
Chỉ có hai chữ thanh quý, có lẽ là lão trụ trì đã tính sai.
Một cô nương c.h.ế.t trong bùn nhơ, rốt cuộc thanh quý ở chỗ nào?
Nhưng khi ta mở mắt ra lần nữa.
Xung quanh không thấy gió tuyết, không thấy Quan Âm.
Thời gian quay ngược trở lại mùa xuân năm ta mười bốn tuổi.
Trung Dũng Hầu phủ hiển hách hưng thịnh, thanh mai trúc mã ân tình thắm thiết.
Chỉ có một nốt ruồi son mới mọc ở mi tâm, như nhắc nhở ta ——
Đêm gió tuyết, trong miếu đổ nát.
"Kiếp sau" mà ta đã hứa với người nọ, Phật đã ban cho ta.
-
Năm mười bốn tuổi này, tiểu thư khuê các của Trung Dũng Hầu phủ đã làm ba việc.
Đêm xuân, ta bước vào thư phòng của tổ phụ.
Ta cầu xin tổ phụ đề phòng một tiểu quan không đáng chú ý trong quân.
Một năm sau, tiểu quan đó sẽ đầu hàng kẻ địch chính trị, ngụy tạo chứng cứ, vu cáo tổ phụ tội thông đồng phản quốc, đóng đinh ông vào cột nhục hình.
Tổ mẫu cũng sẽ vì uất ức trong lòng, khí huyết dồn lên mà c.h.ế.t trên xe ngựa đến cung thỉnh nguyện.
Ánh trăng như nước, tổ phụ nhìn ta thật lâu.
Không hỏi ta tại sao biết tên tiểu quan đó, cũng không kinh ngạc ta từ khi nào lại hiểu biết nhiều về chuyện triều đình.
Ông chỉ hỏi ta: "Nghe nói đêm qua con gặp ác mộng, bây giờ đã đỡ hơn chưa?"
Ánh nến le lói, bóng người mờ ảo.
Tổ phụ vẫn cười nói như xưa, không phải là bộ dạng lạnh lẽo tái nhợt trong quan tài.
Ta cụp mi xuống, suýt nữa thì rơi lệ.
Mùa hè, ta thường xuyên đến Trấn Quốc tự.
Thái hậu nhất tâm hướng Phật, đã thỉnh một pho tượng Quan Âm từ Trấn Quốc tự về cung.
Bà ấy thiếu một vị tiểu thư khuê các danh giá để tụng niệm Diệu Pháp Liên Hoa kinh cho bà.
Nửa năm sau, việc này sẽ rơi vào tay Cửu công chúa.
Cửu công chúa cũng sẽ vì được Thái hậu sủng ái mà không kiêng dè gì cướp hôn sự của ta, đày ta vào chùa.
Nhưng bây giờ, đối mặt với câu hỏi của Thái hậu, trụ trì đã tiến cử ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-kien-bo-de/chuong-1.html.]
Còn ai thích hợp hơn ta, người chuyển thế từ ngọn nến trước Phật, để tụng niệm kinh Phật chứ?
Cuối thu, ta đi gặp Bùi Thù.
Từ khi tỉnh lại vào mùa xuân, ta đã nhiều lần từ chối lời mời gặp mặt của hắn.
Hai nhà gặp nhau trong bữa tiệc, nói đến hôn ước, tổ mẫu chỉ cười cười: "Lời nói đùa lúc còn nhỏ, sao có thể coi là thật được?"
Công tử nho sinh đoan chính lễ độ, cuối cùng cũng không nhịn được mà viết thư hỏi ta:
【Nhược Từ, ta đã làm sai điều gì?】
Còn lúc này, trong làn lá thu xào xạc rơi, hắn vẫn hỏi cùng một câu:
【Nhược Từ, ta đã làm sai điều gì?】
Tính cả kiếp trước kiếp này, ta và hắn đã gần hai năm không gặp.
Công tử tóc như d.a.o cắt, mắt như chấm mực, thật sự thanh tú.
Cũng không trách được Cửu công chúa vừa gặp đã say mê hắn, dù mang tiếng g.i.ế.c người cũng muốn ở bên hắn.
Chỉ là Bùi lang, hắn từ nhỏ đã thân thiết với ta, sao hắn lại không biết, chỉ cần hắn mở miệng nói một lời chia tay, ta tuyệt đối sẽ không dây dưa.
Ta đợi là một câu nói thật lòng từ hắn.
Mà hắn lại không nên im lặng trong nước mắt của ta.
Im lặng là dung túng cho Cửu công chúa, cũng là con d.a.o đ.â.m vào tim ta.
Hắn có tiền đồ rộng mở của hắn, ta cũng có khí tiết danh dự của ta.
Nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm đến ta.
Mặt trời ngả về tây, chim mỏi bay về tổ.
Ánh tà dương chiếu lên vai chàng trai, khiến hắn trông càng thêm cao lớn tuấn tú.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói:
"Bùi lang, chàng có yêu ta không?"
Chàng trai sững người, nhỏ giọng: "Nhược Từ, ta..."
"Chàng yêu ta." Ta nói.
Bùi Thù đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.
Nhưng ta đã tiếp tục nói:
"Chàng yêu ta là huyết mạch duy nhất của Trung Dũng Hầu, chàng yêu ta là ngọn nến trước Phật nổi danh thiên hạ, chàng yêu ta là người được Thái hậu chỉ định ngồi dưới chân Quan Âm. Chàng yêu rất nhiều hình ảnh của ta ——"
Ta nhẹ nhàng dừng lại, nói ra câu trả lời đã suy nghĩ ngàn vạn lần.
"Nhưng chàng lại không yêu ta, Tống Nhược Từ."
Sắc mặt Bùi Thù lập tức trở nên tái nhợt.
Mà ta chỉ cảm thấy buồn bã.
"Bùi lang. Cả đời này, chàng sẽ không yêu bất cứ ai, chàng chỉ yêu chính mình."
Sau một hồi lâu nhìn nhau, Bùi Thù thất hồn lạc phách bỏ đi.
Vẫn là một thân áo trắng ung dung tao nhã, nhưng bước chân lại loạng choạng.
Ta đứng ở hành lang, lặng lẽ tiễn hắn.
Bùi lang, đã từng có người coi hắn là bạn đời thủy chung, tưởng tượng sẽ cùng hắn bạc đầu giai lão, con cháu đầy đàn.
Chỉ là cô nương đó đã c.h.ế.t vào mùa đông năm mười sáu tuổi, trái tim cũng lạnh đến cứng ngắc.
Ta khẽ nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt trượt xuống khóe mi, cuối cùng tan biến không dấu vết.