Tuyết Lạc Phong Niên - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-06-29 15:18:29
Lượt xem: 1,710
Chúng ta cuối cùng cũng nghênh đón thánh chỉ thiếu tướng quân xuất chinh.
Trước ngày đại quân lên đường, lão phu nhân kéo thiếu tướng quân đến trước mặt, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, không nói nên lời.
Thiếu tướng quân luôn kiên cường nay cũng đỏ hoe đôi mắt, phó tướng giục giã nhiều lần, hắn cũng không chịu buông tay.
Bởi vì chúng ta đều biết, hiện giờ lão phu nhân đã cao tuổi, chẳng nói đến việc nếu lại chứng kiến đứa cháu trai duy nhất c h ế t trận sa trường liệu có chịu đựng nổi hay không, chỉ nói lần này thiếu tướng quân phải đến Mạc Bắc xa xôi, đường đi đi về về cũng mất mấy tháng trời, lão phu nhân chưa chắc đã đợi được hắn trở về.
Thiếu phu nhân đứng bên cạnh từ lâu đã lệ rơi đầy mặt, nàng vịn vào tay ta, cố gắng lắm mới không ngã xuống.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cuối cùng thiếu tướng quân chỉ nói một câu.
Hắn không còn giữ lễ nghi nữa, vùi đầu vào lòng lão phu nhân: “Tổ mẫu, đợi Tiêu Nhi, đợi Tiêu Nhi trở về, tổ chức sinh thần bảy mươi tuổi cho người nhé…”
Đứng dậy, đứa trẻ hay làm nũng đã trở thành vị tướng quân bất khả chiến bại. Lên chiến trường rồi, trong lòng không thể nào nghĩ đến chuyện nhà nữa.
Bóng dáng đội ngũ quân lính hùng dũng oai vệ dần khuất xa, mỗi người đều giống như cây trúc, như cây tùng, hiên ngang bất khuất.
Ban đầu ta còn có thể nhìn thấy Thụy Tuyết, sau đó nhìn lại, ai ai cũng là Thụy Tuyết vô danh.
Sau khi thiếu tướng quân xuất chinh, thiếu phu nhân càng dốc hết sức lực vào việc trong phủ ngoài phủ.
Trang trại xa nhất nằm ở ngoại thành, gần khu lăng mộ của phủ tướng quân, cả ngọn núi đều là cây bạch quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-lac-phong-nien/chuong-10.html.]
Nàng cũng giống như lão phu nhân, trong những ngày thiếu tướng quân dẫn binh đánh giặc, đều trở nên đặc biệt hay lải nhải.
Nàng hỏi ta, có phải người của phủ tướng quân đều thích bạch quả, sao chỗ nào cũng thấy.
Ta suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thiếu tướng quân không thích cây cối, ngài ấy thích ngắm hoa.”
Thiếu phu nhân vừa nhìn chồi non trên ruộng, vừa cười nói: “Trước kia ta cứ tưởng hắn trồng nhiều hoa linh tiêu ở Tây viện như vậy là vì tên hắn có chữ “linh tiêu”, hóa ra là vì hắn thích hoa.”
Ta cũng cười theo: “Hoa linh tiêu lại là ngoại lệ, đúng là vì trùng tên với thiếu tướng quân nên mới trồng nhiều như vậy.”
Thiếu phu nhân nhảy dựng lên cù lét ta, giả vờ giận dỗi: “Con ranh con này, chỉ nói nửa câu, muốn nghe ta mất mặt phải không?”
Ta cười đùa cùng nàng, cây bạch quả trên núi đã xanh um tươi tốt.
Ta và thiếu phu nhân chạy đến lưng núi, ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá lớn.
Nàng ngẩng đầu nhìn những chiếc lá hình quạt nhỏ, lẩm bẩm hỏi ta: “Niên Phong, ngươi nói xem, đợi đến khi những chiếc lá này ngả vàng, hắn có thể trở về không?”
Thiếu tướng quân mới xuất chinh được hai tháng, nghĩ thế nào cũng không thể nào được.
Nhưng ta không muốn nhìn thấy tia sáng trong mắt nàng vụt tắt, bèn nói với nàng: “Mong được thì tốt, không mong được thì cũng phải làm tốt việc trước mắt. Thu hoạch mùa thu hàng năm là việc quan trọng nhất của trang trại, hiện giờ sức khỏe lão phu nhân không tốt, thiếu phu nhân phải vất vả nhiều hơn rồi.”
Nàng nhìn ta chằm chằm, cười chua chát: “Niên Phong, nếu có một ngày phủ này không còn ai chủ trì nữa, ngươi định thế nào?”
Chuyện này ta chưa bao giờ nghĩ tới.