Tuyết Lạc Phong Niên - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-06-29 15:24:45
Lượt xem: 2,357
Ta vừa bước ra khỏi phòng lão phu nhân, liền nghe thấy người gọi Di Vũ đến: “Di Vũ, chuyện hôn sự ta nói với ngươi trước kia, ngươi có hối hận không? Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ sắp xếp cho ngươi…”
Rõ ràng người đang nói chuyện vui, nhưng ta nghe sao giống như đang dặn dò chuyện sau khi qua đời.
Ta nghẹn ngào, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Thiếu phu nhân vội vàng lau nước mắt cho ta, ta nhân cơ hội nắm lấy tay nàng, quỳ xuống cầu xin: “Thiếu phu nhân, xin người hãy đồng ý với Niên Phong một chuyện. Nếu lão phu nhân muốn đuổi nô tỳ ra khỏi phủ, xin thiếu phu nhân đừng đồng ý, Niên Phong muốn chăm sóc lão phu nhân đến giây phút cuối cùng!”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nàng đỡ ta dậy, không ngừng gật đầu đồng ý.
Chuyện hôn sự của Di Vũ là tia sáng ấm áp duy nhất trong những ngày tháng u ám này của tướng quân phủ.
Lão phu nhân hào phóng, trong chốc lát, Nam viện tấp nập người ra vào, tiếng cười nói rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.
Di Vũ nấn ná mãi không chịu theo kiệu hoa đi, cứ nũng nịu bên cạnh lão phu nhân, chọc cho người cười vui.
Bà mối đến giục giã, nói sắp lỡ giờ lành rồi, lão phu nhân mới tự tay lấy khăn voan màu đỏ thẫm ra, khuyên nhủ Di Vũ: “Đi đi, Di Vũ. Có lỡ giờ lành cũng không sao, nếu nhà đó dám bắt nạt ngươi, ngươi cứ việc về đây kiện cáo, ta sẽ làm chỗ dựa cho ngươi.”
Di Vũ mỉm cười đáp ứng, ngoan ngoãn quỳ xuống, để lão phu nhân đội khăn voan lên cho nàng.
Thế nhưng tiếng cười vui vẻ ấy, cười rồi lại thôi.
Chỉ cần một tiếng khóc của tân nương tử, đã khiến cho cả đám nha hoàn chúng ta đều đỏ hoe mắt.
Đông Quế ra hiệu cho ta, chúng ta không muốn lão phu nhân phải đau buồn theo, bèn cố gắng mỉm cười đỡ Di Vũ dậy, tiễn nàng xuất giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-lac-phong-nien/chuong-12.html.]
Thế nhưng Di Vũ vừa đi đến cổng viện, đột nhiên vùng ra, chạy ngược trở về trước cửa phòng lão phu nhân.
Nàng ta quỳ trước cửa, dập đầu ba cái thật mạnh về phía lão phu nhân.
Tân nương tử khóc đến mức lem luốc cả mặt, nức nở thề thốt: “Lão phu nhân! Kiếp sau Di Vũ vẫn muốn đi theo người, làm trâu làm ngựa, cõng người đi làm Bồ Tát!”
Đó là tiếng lòng của tất cả chúng ta.
Lão phu nhân cũng đỏ hoe mắt, khuyên nhủ Di Vũ đừng nói gở nữa, gả cho người ta rồi thì an tâm mà sống.
Vài tháng sau đó, lão phu nhân bắt đầu trở nên lẫn thẫn. Nhưng mỗi khi tỉnh táo lại, người đều vội vàng sắp xếp, tìm nhà chồng tốt cho những nha hoàn chưa xuất giá, để các nàng được gả đi đàng hoàng.
Uy thế của phủ tướng quân, cộng thêm quyền lực nhà mẹ đẻ mà lão phu nhân sử dụng, người tìm cho đám nha hoàn đều là những gia đình có gia thế và phẩm hạnh tốt.
Ta và Đông Quế là hai người ở lại cuối cùng.
Đông Quế vốn là đứa trẻ mồ côi được lão phu nhân nhặt về bên đường, không có người thân thích, cho nên nàng ta nhất quyết không chịu đi, nói mạng sống của nàng ta là do lão phu nhân ban cho, dù có chuyện gì cũng phải ở bên cạnh chăm sóc lão phu nhân đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Lão phu nhân cũng nói, Đông Quế là người đắc lực nhất Nam viện, người quả thật không thể rời xa nàng dù chỉ một khắc, như vậy, Đông Quế mới ở lại.
Cuối cùng, lão phu nhân gọi ta vào phòng nói chuyện.
Người nắm lấy tay ta, vẻ mặt áy náy: “Thật ra ta có chút tư tâm. Chỉ nghĩ nghe theo lời thiếu phu nhân, để Tiêu Nhi nạp ngươi làm thiếp, như vậy ngươi có thể ở lại bên cạnh ta, cũng thân thiết với ta hơn. Ai ngờ đâu bây giờ con bé không chịu buông tha cho ngươi, ta cũng không thể tìm được nơi nào tốt hơn cho ngươi…”
Ta lắc đầu, quỳ thẳng người trước mặt người: “Lão phu nhân, bất kể là thân phận gì, Niên Phong đều cam tâm tình nguyện ở bên cạnh người, chăm sóc người cả đời. Tâm ý của Đông Quế tỷ tỷ, Di Vũ, cũng chính là tâm ý của Niên Phong.”