TUYẾT LÊ NGẠO CỐT - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-29 00:18:32
Lượt xem: 506
6.
Thế tử đang đọc sách, khi thấy một đám người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn mà áp giải ta đến đây, ngài hơi nhíu mày:
“Nguyên Nghi La đã phạm phải tội gì?”
Ma ma quản sự vội vàng tiến lên, nhanh chóng kể lại toàn bộ mọi chuyện cho thế tử.
Bà ta còn không quên khen ngợi tỷ tỷ:
“May mắn là nha hoàn Kỳ Lý có tấm lòng chính trực, sẵn sàng đứng ra tố cáo nha đầu này.”
Tỷ tỷ tiến lên một bước, đưa tay vén tóc mái ra sau tai, dùng tư thế không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói:
“Nô tì tuyệt đối không dung túng cho người nhà. Xin thế tử hãy trừng phạt muội muội thật nặng để răn đe cảnh cáo những người khác.”
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Thế tử không nhìn thẳng vào nàng, chỉ liếc qua nghiên mực, híp mắt mà nói:
“Nghi La, ngươi không muốn giải thích một chút sao?”
“Bọn họ khăng khăng cho rằng nô tì là kẻ trộm, cũng không chịu yên lặng mà nghe nô tì giải thích một câu.”
Thế tử gấp sách lại, mỉm cười thong dong:
“Vậy, ta đã nói gì khi đưa nghiên mực này cho ngươi?”
“Thế tử nói, đập đầu người khác vào tường là việc làm của kẻ thô lỗ. Về sau có chuyện gì thì cứ lấy cầm nghiên mực này mà ném thẳng vào đầu người ta.”
Tỷ tỷ hơi sửng sốt, dường như nàng đã nhận ra tình huống bây giờ là như thế nào, tái mặt mà nhìn về phía ta.
Thế tử cười nói:
“Vậy thì bây giờ chính là lúc ngươi nên dùng nghiên mực này đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-le-ngao-cot/chuong-5.html.]
Ta giật lấy nghiên mực từ tay người hầu, không do dự mà ném thật mạnh về phía tỷ tỷ.
Tỷ tỷ chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã ra đất, trên trán nàng chảy ra rất nhiều máu.
Ma ma quản sự bây giờ mới phản ứng kịp, ấp úng đỡ lời:
“Thì ra… thì ra nghiên mực này là do Thế tử thưởng cho Nghi La. Là do ta quá hấp tấp, đã trách nhầm Nghi La rồi!”
Ma ma rối rít cúi đầu xin lỗi ta, bàn tay phía dưới lại cấu chặt vào cánh tay tỷ tỷ, không hề vui vẻ nhưng vừa rồi.
“Đều là do nha hoàn này nói nhảm nên mới gây ra hiểu nhầm không đáng có này!”
Thế tử lạnh lùng nhìn ma ma:
“Ngươi là quản sự trong phủ, được giao trọng trách to lớn, lại chỉ biết nghe lời xu nịnh của một phía, còn dám phạt nha hoàn thân cận của ta. Ta nghĩ ngươi không cần làm cái chức quản sự này nữa đâu.”
Ma ma và tỷ tỷ bị thế tử sai người kéo đi.
Trước khi đi, tỷ tỷ cố chấp nhìn về phía ta, ánh mắt của nàng tràn đầy oán hận.
Ta nhặt nghiên mực lên, thở dài một hơi. Đáng tiếc là nghiên mực vuông vức hoàn hảo bây giờ đã có thêm một vết nứt nhỏ.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới. Tỷ tỷ vừa mới bị thương ở bên này, không bao lâu sau ta đã bắt gặp người quen cũ ở bên kia.
Người đó chính là Chung thúc.
Ta chạm mặt lão ta trên con đường ở gần phường giặt.
Quần áo lão nhăn nheo lộn xộn, thắt lưng lỏng lẻo, vừa đi vừa phải kéo quần.
Chuông báo động trong lòng ta vang lên ầm ĩ, đợi đến khi lão đã đi xa liền vội vàng men theo con đường mà đi sâu vào trong.
Quả nhiên, ta nhanh chóng tìm thấy một nha hoàn đang nằm trên mặt đất.
Nàng đầu bù tóc rối, áo bị vén lên tận trên ngực, cơ thể đầy rẫy những vệt đỏ.