TUYẾT LÊ NGẠO CỐT - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-29 00:19:41
Lượt xem: 573
8.
Tỷ tỷ nói, hôm nay nàng bắt gặp ta đi đứng vội vàng, trong lòng cảm thấy bộ dạng của ta trông rất khả nghi, vì thế đã vội vàng bám theo.
“Nô tỳ chính tai nghe thấy, muội muội nói hắn là kẻ làm việc lâu năm trong phủ, muốn dựa dẫm vào hắn để trèo lên chức vị cao hơn.”
Chung thúc như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức đón ý hùa theo:
“Đúng, đúng… là do ả hẹn ta tới đây!”
Thế tử quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt ta:
“Bọn họ nói có đúng không?”
Ta ngẫm nghĩ một chút, có lẽ ngoài tỷ tỷ ra thì chẳng còn nhân chứng nào khác, vốn định tiếp tục phủ nhận thì thế tử lại nói:
“Nguyên Nghi La, ta muốn biết được sự thật!”
Trong lòng ta run rẩy, xem ra thế tử đã hoài nghi rồi.
Chung thúc một hai phải kéo ta xuống nước, muốn ta khai ra tiểu nha hoàn. Đến lúc đó, thế tử sẽ sai người nghiêm hình tra tấn tiểu nha hoàn, chỉ sợ nàng sẽ không chịu đựng nổi mà khai ra ta.
Ta dứt khoát nhắm mắt lại, quỳ xuống trước mặt thế tử.
“Đúng vậy, là do ta hẹn hắn tới đây.”
“Ta không đành lòng nhìn hắn lăng nhục một tiểu nha hoàn mỗi ngày, lại tình cờ biết được thế tử thường xuyên đi dạo quanh đây vào buổi tối. Cho nên, ta hẹn hắn tới đây, cố ý để cho thế tử bắt gặp, mượn tay ngài để trừ khử hắn.”
Tỷ tỷ khẽ thở dài:
“Muội muội, ngươi thế mà dám tính kế thế tử? Đây là chuyện đại nghịch bất đạo!”
Nàng nhu nhược nhìn sang thế tử:
“May mắn là nô tì đã chứng kiến hết thảy, nếu không thì có lẽ ngài đã bị muội muội lừa gạt rồi.”
Thế tử lạnh lùng không lên tiếng.
Tỷ tỷ nhận ra áp lực của bầu không khí xung quanh, cũng mau chóng ngậm miệng lại.
Bốn phía đều cực kỳ an tĩnh.
Thế tử đột nhiên móc ra một con d.a.o găm, ném xuống trước mặt ta.
Âm thanh ‘loảng xoảng’ phá tan sự tĩnh lặng giả dối nãy giờ.
“Nguyên Nghi La, đây là lần đầu tiên ngươi lợi dụng ta."
Ta nhặt d.a.o găm lên, nhìn về phía thế tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-le-ngao-cot/chuong-7.html.]
Ngày thường chúng ta chung sống rất hòa thuận vui vẻ, chẳng lẽ hắn thực sự muốn lấy mạng ta chỉ vì chuyện này sao?
Trên trán tỷ tỷ vẫn còn quấn băng gạc, vẻ mặt u ám lộ ra dưới ánh trăng.
“Muội muội, ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để hãm hại người khác, thật sự là không biết xấu hổ. Nếu thế tử đã muốn ngươi phải chec, chi bằng ngươi tự ra tay kết liễu mình đi.”
Nhưng thế tử chẳng hề bận tâm đến mấy lời của tỷ tỷ, chỉ ung dung sai người đè lại Chung thúc.
Thế tử nhìn về phía ta, hất cằm mà nói:
“Giec hắn đi!”
Tỷ tỷ hơi sửng sốt.
Thấy ta chậm chạp lề mề, thế tử giễu cợt hỏi lại:
“Ngươi không dám à?”
Sao có thể không dám được chứ?
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Ta nhớ lại cảnh tượng kiếp trước, nhớ đến lúc bị Chung thúc lăng nhục đùa bỡn, bàn tay dần dần siết chặt d.a.o găm.
“A!”
Một tiếng hét vang vọng khắp bầu trời.
Nhát thứ nhất, biến Chung thúc thành thái giám.
Nhát thứ hai, tiễn lão ta xuống địa ngục.
Lưỡi d.a.o đ.â.m xuyên vào thịt, ta trở tay khuấy đảo bên trong, khiến Chung thúc đau đến mức nhe răng trợn mắt, kêu rên không ngừng.
Nhưng nỗi hận trong lòng ta vẫn không thể giảm bớt, vì ta và vì cả tiểu nha hoàn đáng thương mới chỉ 14 tuổi kia.
Ta đ.â.m Chung thúc hết nhát này đến nhát khác, cho đến khi lão không còn giãy dụa được nữa, hai mắt mở to mà ra đi trong đau khổ.
Khi giơ tay lên lần nữa, ta nhìn thấy khuôn mặt đầy m.á.u của chính mình qua hình ảnh phản chiếu từ lưỡi dao.
Tỷ tỷ thở hổn hển, ánh mắt nàng nhìn ta như thể ta là ma quỷ bò ra từ địa ngục.
Thế Tử đột nhiên vỗ tay mỉm cười:
“Lão già này đang làm việc ở đâu?”
“Bẩm thế tử, người này đang làm việc ở phường giặt.”
Thế tử lại nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch của tỷ tỷ, phất tay buông lời:
“Nếu ngươi đã đứng ra làm chứng cho hắn, thích hắn như vậy thì hãy đổi sang làm việc ở phường giặt luôn đi!”