Tuyết Phù Dung - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-12 17:33:31
Lượt xem: 9,304
3.
Chúng ta một đường thẳng đến Chu phủ, Đích nữ của Chu phủ, Chu Mạt Như là bạn thân của ta, cũng là trước mắt là người duy nhất ta có thể tín nhiệm.
Đến Chu phủ, ta đem chuyện đêm nay nói rõ, Mặc Như tức giận đập vỡ hai giá nến bằng ngọc : "Quá vô liêm sỉ, quả thực quá vô liêm sỉ. Vì sao lại có dạng phụ thân bán nữ tử, tỷ tỷ hại muội muội. Nàng ngày bình thường đối với ngươi tốt như vậy, lại đều là giả vờ giả vịt."
Đúng vậy a, sao trên đời lại có người cha nào mang con đi bán chứ?
Kiếp trước Tần Mục muốn nạp ta làm thiếp, phụ thân biết ta thà c.h.ế.t cũng sẽ không đáp ứng, nhưng ông ta lại để ý đến hai mươi vạn lượng bạc mà Tần Mục hứa hẹn. Cho nên khi Khương Phúc Ngọc đánh thuốc mê ta, mang ta và hắn gạo nấu thành cơm, ông ta không có phản đối.
Nếu như ta vì mặt mũi cam chịu đi theo, xem như là đúng ý của ông ta.
Nếu ta không chịu, ông ta liền cùng ta đoạn tuyệt quan hệ, còn có thể có cái thanh danh “trị gia nghiêm cẩn” . Ta không có nhà ngoại dựa vào, liền dễ dàng trở thành đồ chơi trong tay Tần Mục, rốt cuộc đánh không lại ông ta.
Kế sách này, Tần Mục cũng tình nguyện tham gia vào, dù sao thanh danh của hắn đã không thể thúi hơn, hắn không để ý, hắn chỉ muốn đạt được ta.
Thế là chỉ cần một bình rượu hoa đào, phụ thân có tiền, a tỷ diệt trừ được tình địch, hai người ta tín nhiệm nhất, liên thủ đem ta đẩy vào địa ngục trần gian.
"Cô nương, nếu đau lòng quá thì cứ khóc đi." Thúy La thấy ta không nói lời nào, cầm tay của ta nghẹn ngào nói.
"Những lời kia, bẩn thỉu đến cực điểm, may mà cô nương nhà chúng ta thông minh dự liệu được, sớm chuẩn bị giải dược, mới bảo vệ được sự trong sạch."
Ta nhìn Thúy La, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nha đầu ngốc của ta còn đang tưởng ta vì phải nghe thấy những lời d.â..m dậ..t kia mà cảm thấy khổ sở, lại không biết kiếp trước ở vương phủ hai năm, những lời này đối với ta mà nói chỉ là chuyện thường ngày.
Ta nhè nhẹ lau sạch nước mắt rớt xuống của Thúy La: "Không có sao mà. Người khác hại chúng ta, chúng ta liền đáp trả."
Mặc như nhẹ gật đầu: "Tốt, ngươi nói xem đánh như thế nào? Đao thương côn bổng, ta định đưa ngươi đi đánh tới khi ngươi hả giận mới thôi." Nói xong không suy nghĩ liền thuận tay cầm lên một d.a.o găm ngắn lên.
Ta nhịn không được cười ra tiếng: "Đương nhiên sẽ không công khai đánh nàng ta một trận rồi, ta, sẽ để cho nàng sống không bằng chết."
"Tốt, đều nghe ngươi. Vậy ngươi có nói cho Tống Sơ Niên hay không? Có hắn làm chỗ dựa, chắc hẳn phụ thân ngươi cũng sẽ phải dè chừng ngươi mấy phần."
Ta lắc đầu: "Hiện tại chưa phải thời điểm đi tìm hắn."
Kiếp trước sau khi ta bị đuổi ra khỏi nhà, tìm cách thoát khỏi tầm kiểm soát của Mục phủ, đi tìm Tống Sơ Niên. Nhưng cửa lớn Tống phủ đóng chặt, mặc ta làm sao gõ đều không mở cửa.
Thẳng đến chạng vạng tối, quản gia mới mở cửa truyền lời: "Công tử nhà ta, là được Thánh thượng trọng dụng, tương lai còn muốn thăng tiến trên con đường quan lộ. Bây giờ toàn bộ kinh thành đều biết chuyện phong lưu của ngươi, công tử nói ngươi không biết kiềm chế, thân thể đã ô uế, không xứng với công tử."
"Về sau, đừng tới nữa."
Ta nhịn một ngày nước mắt cuối cùng nhịn không được, rơi xuống.
Người khi còn bé đưa cho ta kẹo đường hình Bạch nương tử, nói sau này lớn lên vô luận ngàn khó vạn hiểm đều muốn cưới ta, nói sẽ bảo vệ ta một đời chu toàn, đợi sau lễ cập kê của ta sẽ liền mười dặm hồng trang cầu hôn, hắn không tin ta.
Hắn chê ta ô uế.
Nhưng ta không bẩn ta sạch sẽ không thẹn với lương tâm, bẩn, là kẻ đã rắp tâm hại ta.
Dựa vào cái gì ta một cái người bị hại, biến thành đượng ngàn người chỉ trỏ sỉ nhục.
Ta từ rời Tống phủ, liền thấy Tần Mục đứng ở đầu phố, hắn cười lạnh: "Khương Tuyết Dung, ngươi còn có thể trốn ở đâu được đây?"
Từ đây, ta rốt cuộc chưa từng gặp lại Tống Sơ Niên nữa.
4.
Hôm sau, ta cùng Mặc Như cùng ngồi xe ngựa của Chu phủ về Khương phủ
Khương phủ giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, ta ngồi ở trên xe ngựa chậm rãi đợi thời cơ.
Nhưng nhanh đến giờ hành lễ, còn không thấy ta đến, phụ thân có chút gấp: "Ngọc Phù, con mau quay trở lại gọi muội muội của con đi. Đều tại ta, ngày bình thường làm hư đứa nhỏ này, hôm nay quan trọng mà lại cũng nằm ỳ."
Nhưng nói dứt lời, ông ta mới phát hiện, Tống Ngọc Phù không có mặt ở đây.
Tối hôm qua Khương Ngọc Phù không có trở về, trong nội viện nàng không một người bẩm báo, đây cũng là điều ta đã dự liệu được từ trước. Khương Ngọc Phù tính tình kiêu ngạo độc ác, ngày thường thường xuyên đánh chửi hạ nhân, nha hoàn thiếp thân cũng bị cắt xén tiền lương, hàng tháng phạt quỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-phu-dung/chuong-2.html.]
Bởi vậy, dù là nàng một đêm chưa về, bọn hạ nhân cũng đều thừa cơ hưởng thụ thanh nhàn, không ai quan tâm nàng.
"Đi đi đi, chúng ta cùng đi đánh thức cái nha đầu lười biếng này." Mạt Như mở miệng cười chào hỏi đám người.
Nàng đẫ thay thế vai diễn của Ngọc Phù lúc trước.
Nhưng khi mọi người đẩy mở cửa phòng , cảnh tượng nhìn thấy chính là quần áo xốc xếch trên giường cùng tiếng ngáy như sấm nam tử.
Phụ thân tức giận đến phát run, phẫn nộ quát: "Khương Tuyết Dung! Ngươi đây là muốn mạng của ta ."
Ta mặc chỉnh tề từ sau lưng phụ thân nói: "Phụ thân gọi con? Nữ nhi tối hôm qua tưởng niệm mẹ, về trong nội viện của bà ấy uống một chút rượu, ngủ thiếp đi. Từ hôm nay chậm trễ là nữ nhi sai. Con xin phụ thân trách phạt."
Ta cúi đầu, trên mặt viết đầy áy náy, một bộ dáng như đã biết lỗi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhưng tất cả mọi người hiểu, hiện tại nghiêm trọng hơn chính là, nữ tử nằm trần trụ trân giường đang giơ chân ra kia, là ai.
Một trận ầm ĩ, đã đánh thức nữ tử trên giường, nàng vuốt mắt ngồi dậy, khi nhìn rõ tình hình trong phòng liền hoảng sợ gào thét.
Cùng nàng ta giật mình, còn có phụ thân.
Ta đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, nước mắt từng giọt lớn rơi: "Trời đất, a tỷ, như thế nào......"
"A tỷ tỷ có thể nào làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế? Để muội muội ta về sau còn mặt mũi nào mặt sống trên đời?" Khóc hai tiếng xong ta nhào về phía một bên cột cửa, bị Mạt Như vội vàng kéo lấy.
"Ngươi đường đường thanh bạch, nếu vì loại tiện nhân này mà đi chết, há không phải thua lỗ hay sao? Ném mặt mũi của Khương gia đi là nàng, cũng không phải ngươi."
Phụ thân nghe nói như thế, sắc mặt từng đại biến.
Khương Ngọc Phù trợn tròn mắt, đây vốn là tiết mục nàng chuẩn bị để diễn cho mọi người xem.
Tần Mục ngủ một bên cũng tỉnh, đợi thấy rõ người trên giường là Khương Ngọc Phù, mặt mũi tràn đầy âm trầm, đứng dậy muốn đi, bị phụ thân ngăn cản.
"Vương gia, trong sạch của nữ nhi ta bị mất trong tay ngài, cũng không thể đi thẳng một mạch như vậy."
Tần Mục cười lạnh hai tiếng: "Tuy là nàng hẹn bản vương đến, nhưng muốn bản vương chịu trách nhiệm cũng được. Nghe nói đích nữ Khương gia giọng hát động lòng người, vừa vặn vương phủ thiếu một ca cơ, vậy liền đưa đi đi."
Nói xong hất tay phụ thân ra nghênh ngang rời đi.
Phụ thân hóa đá tại chỗ, tất cả kế hoạch của ông ta đều bị làm rối loạn.
Từng nhóm khách khứa cũng bắt đầu nghị luận: "Khương gia lại nuôi ra một nữ nhi như này, đáng tiếc danh dự mấy chục năm."
Phụ thân mua danh chuộc tiếng qua nửa đời người, coi trọng nhất chính là gương mặt này.
Thế là ông ta quay người nhìn về phía Khương Ngọc Phù đang khóc đến thê thảm, căm hận phân phó: "Đi lấy dây thừng đến, để ta ghìm c.h.ế.t đồ súc sinh này."
Khương Ngọc Phù hét lên một tiếng, quần áo không chỉnh tề từ trên giường nhào tới: "Phụ thân, nữ nhi bị tiện nhân Khương Tuyết Dung kia hại, nàng......"
Lời còn chưa nói hết, liền bị phụ thân chặn họng lại bằng một cái tát thật kêu: "Còn nói bậy, thì nhét giẻ vào miệng cho khỏi nói."
"Từ nay về sau, Khương gia ta không có dạng nữ nhi đáng xấu hổ này, trói nó ném ra, từ đây nó cùng Khương phủ nhất đao lưỡng đoạn."
Nói xong, phụ thân che n.g.ự.c một mặt thống khổ hôn mê bất tỉnh.
Ta nhìn màn diễn xuất này, hài lòng cực kỳ.
Màn kết thúc này giống hệt ở kiếp trước, khác biệt chính là, ta cùng khương Ngọc Phù đã đổi vị trí cho nhau.
Ta tỏ vẻ áy náy nhìn tân khách: "Hôm nay phủ thượng có việc, xin chư vị thông cảm."
Tiễn khách xong, ta nhìn Khương Ngọc Phù còn đang giãy dụa, nhìn quản gia nghiêm nghị nói: "Phụ thân phân phó, ngươi nghe không hiểu sao?"
Khương Ngọc Phù bị trói gô từ cửa sau mang ra nhét vào xe ngựa, đưa đến một chỗ vắng vẻ trong ngõ nhỏ.
Dựa theo ước định, không bao lâu sau người Vương phủ liền sẽ tới.
Chỉ là không biết đổi người này, Tần Mục còn muốn hay không.