Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tuyết Phù Dung - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-06-12 17:35:35
Lượt xem: 7,606

9.

Ta đang ngẩn người, Yên Nhi lại giật giật ống tay áo của ta.

Tống Sơ Niên xuống xe ngựa, bước nhanh về phía ta, mỗi một bước đều khẩn trương lại lo lắng.

Hai năm chưa gặp hắn.

Hắn vẫn là giống như trước, một thân bạch bào phong độ nhẹ nhàng, gió đêm thổi tung góc áo, để cho ta nhớ lại ngày đó, cũng là chạng vạng tối, kẻ từ trước đến nay luôn ổn trọng lại sẵn sàng leo cây giúp ta lấy diều.

Chỉ là tính tình của hắn, tựa hồ ngược lại không bằng trước thế trầm ổn?

Lúc trước hắn dù thích ta, dù đã cùng ta tự mình định chung thân, nhưng trước mặt người ngoài, hắn chưa từng biểu lộ tâm tình của mình, không hiển sơn không lộ thủy. Hắn nói hỉ nộ ái ố mà biểu hiện ra ngoài, khó ở bên Hoàng đế lâu dài

Bởi vậy, Khương Ngọc Phù không hề hay biết chuyện của chúng ta.

 

Thẳng đến lần kia Tống Sơ Niên tặng ta chiếc vòng ngọc  bị Khương Ngọc Phù nhìn thấy, biết người Tống Sơ Niên thích là ta, nàng liền bắt đầu thiết lập mưu đồ hại ta.

Nhưng hôm nay, ta lại thấy nét bối rối trên mặt hắn.

Hắn chạy tới bên cạnh ta, một tay ôm ta vào trong ngực, một tay ôm bờ eo của ta, một tay nhẹ vỗ về búi tóc.

"Tuyết Dung, Tuyết Dung, quá tốt rồi, nàng ở đây."

Thanh âm Tống Sơ Niên trầm thấp tại bên tai ta, ta trong thoáng chốc thậm chí muốn tha thứ cho hắn.

Nhưng ta rất nhanh tỉnh táo lại, cười nói: "Chàng biết nhà ta chuyện? Lo lắng cho ta sâo?"

Hắn gật gật đầu, trong mắt mang theo một tia thương yêu.

"Ta tối hôm qua nghỉ ở trong cung, sáng sớm nhớ ra nay là sinh nhật nàng, nhưng Thánh thượng không thả ta đi. Là ta không tốt, hôm nay nếu ta sớm tới Khương phủ, nàng cũng không phải tại sinh nhật của mình phải một mình hứng chịu hết thảy như vậy."

Trong mắt của hắn lo lắng chân thực vô cùng.

Trong lòng ta âm thầm thán phục, chỉ sợ nam tử diễn hí khúc hay nhất trên phố cũng diễn không giỏi bằng hắn.

Ta giả vờ bộ dạng nghĩ đã thấy sợ: "Thế nhưng là, mục tiêu của Tần Mục ban đầu là ta, hắn không chiếm được ta chắc chắn lại nghĩ biện pháp."

Tống Sơ Niên không do dự mở miệng: "Ta ngày mai liền đi Khương phủ cầu hôn. Chỉ cần chúng ta định thân, hắn cũng không dám làm càn."

Ta hỏi ngược lại: "Chàngcòn muốn cưới ta sao? Không quan tâm ta có tỷ tỷ như thế?"

Tống Sơ Niên dịu dàng: "Đương nhiên không, tỷ tỷ nàng  là tỷ tỷ, nàng là nàng."

"Nếu như hôm nay người ô uế là ta, chàng có còn muốn cưới ta không?"

Ta vẫn là hỏi vấn đề này.

Cái này như một cái gai nhức nhối trong lòng ta.

Tống Sơ Niên đột nhiên nắm chặt lấy bờ vai của ta, thần sắc nghiêm nghị: "Có. Trong lòng ta rõ ràng nàng là ai, sẽ không bị lời đồn đại chi phối. Nàng trong mắt ta, là trong sạch nhất."

Haha, con người ấy mà, phàm là đao không cắt lên người mình, cái miệng đương nhiên là có thể nói hươu nói vượn.

"Không sợ ta sẽ hủy tiền đồ của chàng?" Ta tiếp tục hỏi.

Tống Sơ Niên đột nhiên cười nói: "Không sợ, nếu Thánh thượng như bởi vậy mà không cho ta làm quan, vậy ta liền dẫn nàng đi ngắm non sông, khoái hoạt cả đời."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tại lễ cập kê của tâ ngày hôm đó, Tống Sơ Niên hết diễn bài này lại đến bài khác, tất cả đều rất đặc sắc.

Nói dối cũng rất nhiều, nhưng không sao cả, ta đã biết câu trả lời thật lòng của hắn rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-phu-dung/chuong-5.html.]

 

10.

Một đêm này ta không ngủ được, lúc trước tại vương phủ không một ngày nào có một giấc ngủ yên ổn, dẫn đến ta hiện tại nhắm mắt rất khó ngủ.

Trời tờ mờ sáng lúc ta mới ngủ được một chút, ngủ không đến nửa canh giờ, Yên Nhi đánh thức ta: "Đại cô nương trở về, đang ở phòng khách cùng phu nhân ôm nhau khóc lóc đó, tiểu thư."

Khi ta đến hòng khách, Khương Ngọc Phù hai mắt sưng đỏ nức nở, Triệu thị cầm tay của nàng gạt lệ, phụ thân thì là mặt không thay đổi thất thần ngồi ở ghế chủ vị..

Ta cười vang nói: "Muội muội còn chưa chúc mừng a tỷ cuối cùng cũng đã mãn nguyện với người thương, hôm nay đặc biệt vì a tỷ chuẩn bị một phần lễ." Nói xong ta để Thúy La mang lên một cái hộp gỗ.

Bên trong đặt một con búp bê xinh đẹp thuần khiết.

"Đây là muội hôm qua đi chùa Thanh ÂM vì a tỷ cầu đến phúc xin một bé con, có thể phù hộ nữ tử sớm sinh quý tử. A tỷ được vương gia yêu thích, nếu ngày sau có thể sinh một đứa con, cho dù là thiếp, cũng có thể được một đời an ổn."

Lời này của ta như đ.â.m xuyên Triệu thị cùng Khương Ngọc Phù.

Khương Ngọc Phù tức giận đến không thở ra hơi, đoạt lấy búp bê liền nện xuống đất, lên tiếng khóc ròng nói: "Phụ thân, Người làm chủ cho con đi."

Phụ thân sắc mặt hòa hoãn, Khương Ngọc Phù bị gán vào Vương phủ, suy cho cùng ông ta cũng có phần trách nhiệm

Phụ thân đang muốn mở miệng, quản gia liền đến báo: "Tống phủ đưa thiếp mời, tới cửa cầu hôn."

Ta cười nhìn về phía Khương Ngọc Phù: "Hôm nay thật đúng là việc vui thành đôi, a tỷ lại mặt, ta nghị thân."

Câu nói này đối với Khương Ngọc Phù tạo nên lực sát thương cực lớn.

Một tiểu thiếp mà thôi, làm gì có chuyện về lại mặt?

Nàng nhất định là cùng Tần Mục đã thỏa thuận cùng nhau, trở về hại ta.

Chỉ là đ.â.m cho nàng một nhát vào tim chính là, Tống Sơ Niên muốn cưới ta, tới cửa cầu hôn, tam thư lục lễ  , cưới hỏi đàng hoàng.

Khương Ngọc Phù gào thét một tiếng, thanh âm chói tai, giống như là dã thú.

Chỉ là cùng đường mạt lộ, lại không cách nào ch đi được.

"Trước tiên đem đại tiểu thư dẫn đi, Tuyết Dung, con cũng vào sau bình phong chờ đi, ta đi nghênh đón người Tống phủ." Phụ thân vội vã phân phó. Lúc này, ông ta cũng không muốn Khương Ngọc Phù vừa mới bị mất mặt hôm qua làm hỏng chuyện tốt của ta.

Phụ thân trong lòng rất rõ ràng, ông ta đã đắc tội Tần Mục.

Bây giờ có thể dính vào Tống năm đbám vào Tống Sơ Niên, ngày sau có thêm một chỗ dựa, tự nhiên là chuyện tốt.

Huống hồ Tống Sơ Niên thanh danh vang vọng, ngày hôm qua có chuyện đại bại mà hôm nay vẫn dám đến Khương gia cầu hôn, không thể nghi ngờ là muốn giữ thể diện cho Khương phủ.

Phụ thân đương nhiên bằng lòng cực kỳ.

Ta chưa bao giờ thấy qua bộ dạng ân cần này của phụ thân, đối với người nhà họ Tống từ đầu đến cuối đều cười, khách khí đến cực điểm, sợ đối phương một cụt hứn một cái, hôn sự này sẽ không có cửa nữa.

Ta ngồi sau tấm bình phong nhìn Tống Sơ Niên, trong mắt của hắn tràn đầy ý cười, có phải là thật lòng hay không?

Cuộc hôn nhân này, quyết định vào mùng tám tháng mười, còn hai thấng nữa. Phụ thân sợ lại sinh biến cố, muốn càng sớm càng tốt.

Hôm đó trước khi đi, Tống Sơ Niên đưa cho ta một quyển sách: "Đôi giấy cắt hoa này ta đã cắt xong, bây giờ chỉ mong lấy sớm ngày có thể cùng nàng cắt nến bên cửa sổ phía Tây*."

(Nguyên văn : "对窗花我已经剪好了,如今只盼着早日能与你共剪西窗烛。" Nghĩa bóng: Hai người chúng ta đã hứa hẹn, bây giờ chỉ mong sớm được cùng nàng chung sống hạnh phúc.)

 

Trong sách kẹp lấy giấy cắt hoa, là một đôi hoa hải đường, kẹp ở tờ "Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão" ( Nắm tay nhau đến già)  

Trong lòng ta hận ý tựa hồ tiêu tan đi một chút.

Tống Sơ Niên ngươi làm sao luôn luôn có biện pháp, để cho ta động tâm đối với ngươi vậy?

Loading...