Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tuyết Rơi Hạ Chí - chương 7 8

Cập nhật lúc: 2024-10-06 00:10:51
Lượt xem: 1,935

7

Cùng lúc đó, ở Thâm Quyến, Tịch Dự vẫn đang chờ tin nhắn phản hồi từ hôm qua. Đến giờ vẫn chưa thấy gì.

Anh vô thức nhíu mày. Cô vẫn còn giận sao?

Tịch Dự gửi thêm một tin nữa. Màn hình ngay lập tức hiện lên dấu chấm than.

Tống Đình Đồng đã chặn anh. Đúng là giỏi thật.

"Thưa ngài, gói của ngài đã sẵn sàng."

Nhân viên bán hàng trong cửa hàng đồ hiệu nói với anh.

Tịch Dự ngẩng đầu lên, quét mắt quanh cửa hàng: "Đợi chút, cái này, cái kia, và cả cái này nữa, gói hết cho tôi."

"Vâng, ngài định tặng cho bạn gái sao?"

"Ừ."

"Bạn gái của ngài thật hạnh phúc."

Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️

Nói đúng ra, Tống Đình Đồng vẫn chưa phải bạn gái chính thức của anh.

Nhưng Tịch Dự cũng lười không muốn sửa, cảm thấy gọi như vậy cũng tốt.

Khi trở về khách sạn, anh gặp Nam Chi.

Cô ấy cười tươi hỏi: "Anh ăn tối chưa?"

"Chưa."

"Vậy cùng ăn nhé, ăn xong em còn phải quay lại thu âm một đoạn nữa."

"Được."

Tịch Dự ra hiệu cho cô ấy đi trước.

Anh muốn gọi điện cho Tống Đình Đồng.

Anh muốn nói với cô đừng giận nữa, là lỗi của anh. Lẽ ra anh nên dịu dàng hơn. Vì hôm đó cuộc họp không thuận lợi nên tâm trạng anh mới tệ. Cuộc họp bàn đó về việc nếu Tịch Dự có bạn gái, thậm chí kết hôn, thì vấn đề phân chia cổ phần sẽ ra sao. Anh muốn dành cho Tống Đình Đình một danh phận.

Nhưng vấn đề này chưa giải quyết ổn thỏa, thì không thể công khai mối quan hệ của hai người được.

Anh đã nói với Tống Đình Đình rằng sắp kết thúc mối quan hệ mập mờ này.

Ý anh là, anh đang cố gắng để có thể công khai chuyện giữa hai người.

Đợi một lát, trong ống nghe chỉ vang lên một câu: "Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Tịch Dự thoáng lo lắng.

Tống Đình Đình chưa bao giờ rời xa anh.

Ngoại trừ hai năm anh đi du học, còn lại thời gian nào cô cũng luôn ở gần anh.

Tịch Dự nhắn tin cho Văn Tinh trên WeChat: 【Hôm nay em có gặp cô ấy không?】

Không cần nói tên, ai cũng biết "cô ấy" là ai.

Văn Tinh trả lời ngắn gọn: 【Có gặp.】

【Cô ấy thế nào?】

【Rất ổn.】

Văn Tinh đã nói dối. Cô quyết định giúp bạn thân xử lý mọi việc.

Tịch Dự hơi an tâm. Khi đến nhà hàng của khách sạn, anh thấy Nam Chi đang vẫy tay gọi anh. Tịch Dự bất chợt nghĩ đến việc Tống Đình Đồng có thể đã nhìn thấy tin hot search, không biết cô sẽ phản ứng ra sao?

Anh dừng chân, đứng trước bàn. Nam Chi nói: "Anh ngồi đi, làm gì mà khách sáo vậy."

"Hot search là em mua phải không?"

"Có thấy rồi hả?"

"Gỡ xuống."

"Em đâu có nói là em mua, cư dân mạng tự ship CP đấy chứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-roi-ha-chi/chuong-7-8.html.]

Sắc mặt Tịch Dự đột nhiên lạnh lại:

"Giang Nam Chi, tôi làm việc trong ngành này lâu hơn cô, nhìn thấu mọi việc hơn cô nhiều, chuyện có phải cô mua hot search hay không, trong lòng cô tự biết.

"Tôi cho cô tài nguyên, giúp cô có chỗ đứng là để trả ơn cô từng giúp tôi, nhưng cô đừng chạm đến giới hạn của tôi, và cũng đừng kéo tôi vào những trò tung hô rỗng tuếch này."

Anh không ở lại ăn tối, mà lập tức bắt chuyến bay đêm về Bắc Kinh.

Tịch Dự đã nghĩ kỹ.

Dự án S+ của năm nay, anh sẽ giao cho Tống Đình Đồng, chắc chắn cô sẽ thích.

Anh không thể đợi để được gặp lại cô.

Lúc ba giờ sáng, Tịch Dự về đến nhà. Khi bật đèn, mọi lời anh đã chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Đôi mắt Tịch Dự mở to, ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt——

Trong nhà, không còn một dấu vết nào của Tống Đình Đình nữa.

8

Tôi đi về phía Nam, đến Hàng Châu. Ngành sân khấu kịch ở đây không thua kém gì Bắc Kinh hay Thượng Hải. Nhiều nghệ sĩ không mặn mà với sân khấu kịch, nhưng đó lại là nơi có thể rèn luyện diễn xuất tốt nhất.

Rất nhanh, tôi được nhận vào một trong những đoàn kịch nổi tiếng nhất ở Hàng Châu. Tuy nhiên, đoàn kịch lại không thiếu diễn viên. Tôi chờ đợi suốt nửa tháng nhưng vẫn chưa nhận được vai diễn nào cho riêng mình.

Hôm nay có một buổi công diễn. Tôi không có cơ hội lên sân khấu, chỉ có thể ở hậu trường giúp đỡ.

Sau một ngày bận rộn, đột nhiên tôi nhận ra có người đang nhìn mình từ phía sau. Anh ta có mái tóc rất ngắn, ánh mắt sắc bén như một con thú hoang, đầy vẻ kiêu ngạo và dữ dội.

Tôi đã từng gặp người này.

Anh ta tên là Dư Thanh Dã, bạn cùng phòng của Tịch Dự khi còn ở đại học.

Trước khi Tịch Dự ra nước ngoài, tôi đã một mình đi tàu đến trường của anh ấy, cùng ăn một bữa với nhóm bạn của Tịch Dự, trong đó có Dư Thanh Dã.

Tôi nhớ rất rõ bởi vì gia thế của Dư Thanh Dã quá hiển hách.

Gia đình anh ta đầu tư vào bất động sản, khách sạn, du lịch và nhiều lĩnh vực khác.

Nhưng không hiểu vì lý do gì, vài năm trước, Dư công tử đột ngột chuyển sang làm đạo diễn.

Có lẽ vì cuộc đời anh ta quá hoàn hảo, nên mới nảy sinh nhu cầu theo đuổi nghệ thuật.

Vở diễn tối nay chính là tác phẩm của Dư Thanh Dã.

Tôi chần chừ trong giây lát, nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta.

Chỉ với một bữa ăn, không có lý do gì anh ta có thể nhớ đến tôi.

Quả nhiên, anh ta hỏi: "Cô là chuyên viên trang điểm à?"

"Tôi là diễn viên."

"Diễn viên sao lại đi làm việc lặt vặt ở hậu trường?"

"Tôi mới vào đoàn, vẫn chưa có vai diễn."

"Nơi này đầy rẫy diễn viên, nhiều người chờ đợi hàng năm trời cũng không có được vai diễn, cuối cùng phải đổi nghề."

"Tôi sẽ cố gắng."

Lời tôi nói khiến Dư Thanh Dã bật cười: "Ai mà chẳng cố gắng? Ở đây ai cũng rất nỗ lực."

Lời anh ta như khai sáng cho tôi.

Anh ta nói đúng.

Ngồi chờ không có ý nghĩa gì cả, ngoài nỗ lực, vận may cũng rất quan trọng.

Tôi định cảm ơn Dư Thanh Dã, nhưng nhận ra anh ta đã nhận một cuộc điện thoại và rời đi.

"Alô, có chuyện gì?"

"Vẫn chưa tìm được cô học muội giỏi giang của cậu sao? Cậu làm được không đấy."

"Nhờ tôi à?"

Bóng dáng Dư Thanh Dã khuất dần trong bóng tối, vì thế tôi không để ý thấy ánh mắt khó đoán của anh ta khi nhìn tôi.

"Xin lỗi, tôi chưa từng gặp cô ấy."

Loading...