Tuyết Rơi Năm Thứ Tám - 13: Ở Cạnh
Cập nhật lúc: 2024-09-24 11:23:20
Lượt xem: 18
Bất giác, nước mắt tôi đã rơi đầy trên mặt nhưng lại không thể khóc lên thành tiếng.
Tôi không thể tưởng tượng nổi khi anh ấy viết những dòng này, anh ấy đã mang theo tâm trạng gì.
Những khoảnh khắc ấy, anh ấy đã buồn biết bao nhiêu.
Cáo
Anh ấy từng là một người tươi sáng đến vậy, tại sao lại bắt anh ấy trải qua những điều này?
Anh ấy chỉ mới hai mươi mốt tuổi, anh ấy luôn nỗ lực để trở nên tốt hơn, anh ấy có một tương lai đầy hứa hẹn, anh ấy hoàn toàn có thể sống hạnh phúc...
Ngay lúc này, tôi căm ghét thế giới này, tại sao lại đối xử với anh ấy như vậy, điều này quá bất công...
Tôi cũng căm ghét chính mình, rõ ràng mọi thứ đều có dấu hiệu, anh ấy khi đó đã khác thường rõ rệt như vậy, tại sao tôi lại không phát hiện ra, tại sao khi đến tìm anh ấy tôi lại không kiên trì đến cùng.
Tại sao tôi không vững vàng hơn với anh ấy...
Tôi nhìn cuốn nhật ký trong tay, trên trang cuối cùng, có vài giọt m.á.u đã khô lại thành màu nâu, đó là những gì anh ấy để lại trước khi rời đi.
Tôi cố gắng kiềm nén tiếng khóc, cổ họng nghẹn lại khiến tôi đau nhói, lồng n.g.ự.c như bị ai đó siết chặt, đau đến mức không thể thở được.
Cuối cùng, dưới đáy chiếc hộp, có một bức ảnh.
Đó là bức ảnh duy nhất chúng tôi chụp chung tại công viên giải trí.
Mặt sau bức ảnh có một dòng chữ.
“Nếu sống được, anh sẽ cưới em. Nếu chết, anh mong em hạnh phúc.”
Tôi cẩn thận đặt bức ảnh vào trong cuốn nhật ký, ôm chặt trong lòng. Có lẽ vì đã khóc quá lâu, n.g.ự.c tôi bắt đầu đau nhói từng cơn, không biết từ lúc nào tôi đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, trời đã tối khuya.
Tôi có chút mơ hồ, như thể tất cả những gì xảy ra ban ngày chỉ là một giấc mơ, nhưng cuốn nhật ký ôm trong lòng lại chân thực đến vậy.
Tôi đi ra phòng khách rót một cốc nước uống, đúng lúc chú ý đến chiếc điện thoại đang sạc pin.
Như thể nhìn thấy một tia hy vọng, tôi đột nhiên chạy tới.
Cốc nước bị đánh đổ xuống sàn, nước tràn ra khắp nơi, nhưng tôi không có thời gian để bận tâm.
Nhấn giữ nút nguồn, điện thoại rung lên một cái, không ngờ nó vẫn có thể khởi động.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ đợi mười mấy giây ngắn ngủi ấy lại dài như bốn năm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-roi-nam-thu-tam/13-o-canh.html.]
Khi máy đã khởi động, tôi lướt qua tất cả các ứng dụng trong điện thoại.
Nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt, chỉ có những đoạn trò chuyện giữa tôi và anh ấy ngày trước, cùng với vài đoạn ghi âm của tôi và anh ấy.
Đối với tôi, những thứ này vô cùng quý giá, vì bản của tôi đã bị xóa, nên giờ đây, chiếc điện thoại này trở thành duy nhất trên thế giới, giống như anh ấy vậy.
Tôi đọc hết toàn bộ tin nhắn, và những đoạn ghi âm cứ phát lại nhiều lần.
Nghe một hồi, nước mắt tôi lại rơi ra.
Tôi cũng không biết tại sao hôm nay lại có nhiều nước mắt để rơi như vậy.
Cuối cùng, trong hộp thư rác, tôi tìm thấy rất nhiều bản ghi chép chuyển khoản.
Tôi sững sờ, lướt xuống từng dòng, tất cả đều chuyển cho cùng một người, Hồ Tú Chi.
Đó là bà nội của tôi, người đã nuôi dưỡng tôi từ nhỏ.
Hóa ra, từ rất lâu trước đây, anh ấy đã âm thầm giúp đỡ tôi.
Sợi dây hy vọng cuối cùng trong lòng tôi cũng đứt gãy, nhưng lúc này tôi lại không khóc nữa, có lẽ là nước mắt đã cạn kiệt rồi.
Tôi muốn đi tìm ông bà của mình, đã rất lâu rồi tôi không được gặp họ.
Tôi bỗng nhìn thấy Trần Nhất, anh ấy nằm một mình trên giường bệnh, trông thật tiều tụy, cô độc biết bao.
Tôi kéo ngăn kéo dưới bàn ra, quả nhiên, nó vẫn ở đó, thuốc mà bác sĩ đã kê cho tôi vài tháng trước.
Tôi bất giác mỉm cười, một nụ cười của sự giải thoát, sự buông bỏ.
......
Vào lúc bốn giờ sáng, Lâm Thư đã dùng thuốc ngủ để tự tử tại nhà của mình.
Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, cô vẫn mỉm cười và nói: “Trần Nhất, anh đừng sợ, em đến tìm anh đây.”
Không có con đường cổ kính, không có cây liễu tiễn biệt, vào một đêm tuyết rơi như thường lệ, cuộc đời của cô đã mãi dừng lại ở đây.
Thanh xuân của chàng trai trẻ đã dừng lại ở mùa thu năm đó, nhưng tình yêu của anh sẽ mãi không bao dừng lại.
Cuộc sống của anh kết thúc ở tuổi 21, nhưng câu chuyện của họ vẫn không dừng lại. Vì người con gái ấy thương anh, nên bốn năm sau cô cũng đi theo và ở cạnh anh.
Trong đêm tuyết rơi đó, họ đã gặp lại nhau ở một thế giới khác