Tuyết Thanh - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-08-20 09:20:03
Lượt xem: 929
1
Vào ngày ta thay tỷ tỷ gả vào Vương phủ Vĩnh Ninh.
Những hầu gái và bà tử thân cận trong phủ đều nhìn ta với ánh mắt đầy thương cảm.
Theo lời đồn, Vĩnh Ninh Vương gia mới kế nhiệm tước hiệu này rất lạnh lùng, không gần nữ sắc, nhưng lại xem con trai của huynh trưởng như cốt nhục thân sinh, phong cậu bé làm Thế tử, cưng chiều Tiểu Thế tử đến mức không còn phép tắc, kiêu căng và hung hăng.
Vì thế, dù là danh gia vọng tộc, cũng không có nữ nhân quan gia nào muốn gả vào đó.
Nhưng ta lại rất vui mừng, bởi vì ta đã sống lại, và kiếp trước sau khi ta c.h.ế.t mới biết rằng, hóa ra ta chỉ là một nhân vật phản diện ác độc trong một cuốn sách.
Kiếp trước, ta và tỷ tỷ cùng lúc đem lòng yêu Thái tử, vì tranh giành Thái tử mà ta không ngại ganh đua, thậm chí bày mưu hãm hại tỷ tỷ. Khi đó, cuộc hôn nhân vốn thuộc về tỷ tỷ này đã bị ta làm cho hỏng bét, nhưng chẳng những không khiến tỷ tỷ bị mất mặt, ngược lại còn giúp nàng thuận lợi gả vào Đông cung, còn ta thì rơi vào cảnh thân bại danh liệt, c.h.ế.t không toàn thây.
Giờ đây, ta đương nhiên không thể lặp lại vết xe đổ đó.
Để tránh khỏi kết cục bi thảm, ta chỉ còn cách đi con đường khác mà thôi.
Vị Vĩnh Ninh Vương này không gần gũi nữ sắc, điều này đối với ta lại vô cùng phù hợp.
Sau một loạt các nghi lễ phức tạp, đến khi ta ngồi trong phòng tân hôn thì trời đã tối.
"Thế Tử điện hạ, ngài không thể vào được!" Khi ta vừa sai Hỷ Tước mang chút đồ ăn đến, bên ngoài bỗng vang lên tiếng kêu hốt hoảng.
Nhưng rõ ràng chẳng có tác dụng gì.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa bị một đôi tay nhỏ đẩy ra, ngay sau đó, một giọng nói ngạo mạn vang lên: "Bà chính là tân nương mà phụ thân ta cưới về?"
Ta tay cầm quạt tròn, chỉ để lộ đôi mắt, nghe vậy liền ngước lên nhìn đứa trẻ bảy tuổi bất ngờ xông vào.
Tiểu Thế Tử mặc áo gấm màu xanh đen, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn, trông thật đáng yêu, nhưng giữa hàng mày lại lộ rõ vẻ ngang tàng.
Mấy tỳ nữ đứng đợi ngoài cửa miệng nói không cho vào, nhưng thực tế chẳng làm gì, chỉ đứng lạnh lùng nhìn.
Ai cũng nghĩ rằng ta chắc chắn sẽ bị đứa bé vốn kiêu ngạo, ngang ngược này hành hạ, nhưng không ngờ.
Khi ta hạ quạt xuống, đứa trẻ vừa rồi còn ngạo mạn không ai bì kịp bỗng im lặng, thậm chí còn lùi lại nửa bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-thanh/phan-1.html.]
Ta không để ý, chỉ nhàn nhạt nói: "Đúng, sau này nhớ gọi ta là mẫu thân."
Ta tự nhận rằng mình nói rất bình tĩnh, trong lòng cũng rất bình tĩnh.
Trẻ con mà, không có mẹ dạy dỗ, thì tất nhiên là nghịch ngợm, sau này dạy dỗ kỹ lưỡng là được.
Lời vừa dứt, sắc mặt Tiểu Thế Tử liền thay đổi, rồi không hiểu sao, cậu quay đầu bỏ đi.
Ngay cả giọng nói cũng yếu đi nhiều: "... Gọi, gọi bà là mẫu thân, bà... đừng có mà mơ tưởng!"
Ta: "?"
Những người khác: "?"
Ngay khi ta ngẩng đầu nhìn qua, đứa bé vốn đang đi chậm rãi bỗng vô tình quay đầu lại, rồi đột nhiên như có gió dưới chân, chạy mất dạng trong nháy mắt, chẳng khác nào bị chó đuổi theo phía sau!
Ta: "…" Ta trông như thể sẽ ăn thịt người sao?
2
Đợi Tiểu Thế tử đi rồi, ta suy nghĩ một lúc, vẫn không hiểu được, liền cầm gương soi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Dù ta không so bì được với dung nhan đoan trang dịu dàng của tỷ tỷ, nhưng hai mắt, một mũi, một miệng của ta vẫn đủ đầy, chẳng thiếu gì cả?
"Tiểu thư, cô phải nhẹ nhàng hơn với Tiểu Thế tử, không nên lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng như thế." Thấy ta băn khoăn, tỳ nữ đi theo ta, Đào Chi, không nhịn được mà nhắc nhở.
Ta: "…"
Ta thật sự không có giữ mặt lạnh.
Lời này ta đã nói nhiều lần rồi, nhưng không có tác dụng.
Trước đây, khi ta không nói gì, mấy tỳ nữ hầu cận chẳng dám lại gần, còn cho rằng ta đang cực kỳ không vui, sợ chọc giận ta, nhưng rõ ràng trong lòng ta thật sự bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn!
"Được rồi."
Vì muốn sống yên ổn trong Vương phủ, ta đồng ý, trong lòng thầm nghĩ.
Chờ đến mai gặp lại Tiểu Thế tử, ta sẽ cười và nói chuyện với cậu bé, có lẽ sẽ tốt hơn chăng?