Tuyết Thanh - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-08-20 09:20:59
Lượt xem: 986
7
Ngày tháng như vậy thoáng chốc đã ba tháng trôi qua.
Vì thái độ của tiểu Thế tử đối với ta, trong phủ thường có người bàn tán.
Nhưng ta lại chẳng để tâm, ăn uống nghỉ ngơi thoải mái, so với những ngày ở khuê phòng trước đây thật sự dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng khi Đào Chi chải đầu cho ta, nàng lại không vui: "Nghe nói Đại cô nương đã đính hôn với đương kim Thái tử, sau Tết sẽ thành thân, hôm nay dự tiệc trong cung, cô nương không chừng sẽ gặp Đại cô nương, cô..."
Lời nàng chưa nói hết, nhưng ta lại hiểu rõ.
Từ khi ở trong phủ, đích tỷ Mạnh Tuyết Như đã không thuận với ta, nay nàng gả cho Thái tử, sau này con nàng sẽ là Hoàng tôn.
Còn ta dù đã vào Vương phủ, nhưng chỉ cần còn có tiểu Thế tử, thì dù ta có con, cũng sẽ không thể kế thừa vương vị.
Trong hoàng gia, mẫu nhờ con mà quý, vốn dĩ là lẽ thường.
"Không cần nói thêm."
Ta nhạt nhẽo cắt ngang lời nàng.
Thấy vậy, Đào Chi và Hỉ Tước liếc nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.
Các nàng biết rõ tính cách của ta, một khi ta đã quyết định thì nhất định sẽ không hối hận.
Khi ta trang điểm xong đi ra, Tô Cảnh An đã chờ sẵn.
Tiểu Thế tử đi theo bên cạnh ngài ấy, thấy ta đến, liền theo bản năng nép sau lưng ngài ấy, nhưng bị một bàn tay lớn kéo ra.
"Nàng là mẫu thân của con, con trốn cái gì?" Tô Cảnh An không hiểu, lạnh lùng nhìn đứa trẻ đang cố gắng nép sau lưng mình.
Trước ánh mắt của mọi người, mặt tiểu Thế tử đỏ bừng, buột miệng nói: "Con, con không có trốn!"
Nghe vậy, Tô Cảnh An khẽ gật đầu, sau khi liếc nhìn ta với ánh mắt dịu dàng, liền tự nhiên nói: "Ừ, bổn vương cưỡi ngựa, con đi xe ngựa với mẫu thân con đi."
Tiểu Thế tử: "?"
Chữ "không" của cậu bé còn chưa kịp thốt ra, Tô Cảnh An đã xoay người lên ngựa, giao đứa trẻ lại cho ta.
Ngài ấy đặt niềm tin vào ta.
Chỉ còn lại ta và tiểu Thế tử mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Chỉ trong hai nhịp thở.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cậu bé liền ấm ức đến mức muốn khóc, run rẩy bước những bước chân nhỏ trèo lên xe ngựa.
Ta: "..."
Nói thật.
Ta không ăn thịt trẻ con.
8
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-thanh/phan-4.html.]
Trên đường đi không nói gì, đến khi vào cung.
Tiểu Thế tử vừa xuống xe liền bảo muốn đi tìm các tiểu bằng hữu để chơi, ngăn cũng không ngăn được, bất đắc dĩ, ta đành phải để ma ma và thị vệ đi theo.
Dù sao trong cung cũng không có ai không biết thân phận của cậu bé, hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Còn ta dẫn theo vài tỳ nữ đến tiệc của các phu nhân do Hoàng hậu chủ trì.
Trong bữa tiệc, ta liền nhìn thấy Mạnh Tuyết Như đang đứng bên cạnh kế mẫu của ta.
Hôm nay phần lớn những người đến đều là các phu nhân thế gia, tuy nàng chưa kết hôn nhưng là Thái tử phi tương lai, nên được mời đến cũng không có gì lạ.
Có vài phu nhân đang khe khẽ bàn luận: "Cô nương Mạnh gia lớn lên thật đoan trang dịu dàng, không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành."
"Đúng vậy, nghe nói Thái tử điện hạ và cô nương Mạnh gia vừa gặp đã yêu, về cung liền xin Hoàng thượng ban hôn đấy!"
"Than ôi, hai nữ tử Mạnh gia, một người gả cho Thái tử, tương lai vô lượng, nhưng thứ nữ gả cho Vương gia, nghe thì có vẻ hay, nhưng sau này, đúng là khác biệt một trời một vực."
"..."
"Cô nương, họ..." Đào Chi theo sát ta, nghe những lời này, mắt trợn lên.
Ta nắm tay nàng, ánh mắt lạnh lùng quét qua những người kia.
Không biết có phải sắc mặt ta quá khó coi không, những kẻ vừa bàn tán lập tức im bặt, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Ta lập tức cảm thấy thoải mái.
Không biết sau đó ai lại nói: "Chỉ nói vài câu, liền làm bộ mặt như thế, thật cho rằng mình là ai chứ!"
Ta làm ngơ, thản nhiên bước vào bàn tiệc.
Hoàng hậu ngồi trên cao, thấy vậy liền nhìn ta thêm một lát, nhưng không nói gì.
Qua vài vòng rượu, đến khi yến tiệc kết thúc.
Ta đang định rời đi thì bị Mạnh Tuyết Như chặn lại.
Nàng từ khi sinh ra nhìn đã luôn dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ thốt ra lại sắc bén: "Mạnh Tuyết Thanh, ngươi và ta đều là người của Mạnh gia, ta không muốn đối đầu với ngươi, cũng mong ngươi an phận thủ thường, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình nữa!"
Lần này, ta không tranh giành Thái tử với nàng, ngược lại ngoài dự đoán mà gả vào Vương phủ.
Mạnh Tuyết Như tuy không hiểu, nhưng vẫn không yên tâm.
Ta nhàn nhạt nhìn nàng: "Ồ."
Nói ra, giờ ta cũng không hiểu, kiếp trước vì sao ta lại si mê Thái tử đến vậy.
Giờ nhớ lại dung mạo của Thái tử, dường như còn không bằng Tô Cảnh An.
Mạnh Tuyết Như: "?"
Đôi mắt đẹp của nàng hơi nheo lại, đang định nói thêm gì đó thì lúc này, một giọng nói hốt hoảng truyền đến.
"Vương phi, không hay rồi, Thế tử điện hạ và tiểu công tử phủ Tướng quân đánh nhau rồi!"
"Gì cơ?"