Tuyết Thanh - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-08-20 09:28:10
Lượt xem: 994
15
Là Tiểu Thế Tử Tô Tử Hà.
Cậu nhóc vốn nghịch ngợm quen rồi, ta cũng chẳng lấy làm lạ.
Nhưng khi thấy người đàn ông đứng sau Tiểu Thế Tử, ta thực sự sững sờ.
Tô Cảnh An bị Tiểu Thế Tử kéo tay, khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng đôi tai lại hơi đỏ.
Có lẽ cả đời này ngài ấy chưa bao giờ làm chuyện hoang đường như vậy.
Thái tử điện hạ khi thấy ngài ấy, lập tức tỉnh lại: "Vĩnh Ninh Vương."
Tô Cảnh An khẽ gật đầu, coi như đã chào hỏi.
Sau một vài lời xã giao ngắn ngủi, không gian lại rơi vào sự im lặng giữa những người lớn.
Nhưng Tiểu Thế Tử thì không thể ngồi yên.
Cậu nhóc chạy nhanh đến chỗ ta, thấy ta ngỡ ngàng, liền hừ nhẹ, thân hình nhỏ bé đứng chắn trước mặt ta, trừng mắt nhìn Nguyên Túc: "Thái tử điện hạ, mẫu thân là thê tử của phụ thân ta, là mẫu thân của ta! Phu tử nói, quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích... Thái tử điện hạ... ơ..."
Dứt lời, Tiểu Thế Tử bỗng dưng bị khựng lại, nhưng khí thế không thể thua, liền nhìn về phía Tô Cảnh An cầu cứu.
Ta vốn nghĩ rằng Tô Cảnh An sẽ không đồng tình với hành vi nghịch ngợm này của Tiểu Thế Tử, nhưng không ngờ...
Ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Giọng nói trầm ấm của ngài ấy từ tốn vang lên: "Thanh Nhi là thê tử của bản vương, mong Thái tử điện hạ tự trọng."
Tiểu Thế Tử gật đầu lia lịa, đồng tình: "Đúng, tự trọng!"
Thái tử điện hạ: "..."
Ta nhìn hai cha con ăn ý với nhau, không khỏi bật cười.
Hai người này, thật khiến người khác phải yêu mến.
16
Thái tử điện hạ đang rối bời trong lòng, thấy họ đến cũng chẳng tiện nói gì thêm với ta, đành phải rời đi.
Hắn vừa đi, ta cũng chẳng còn lý do gì ở lại Phong Hoa Lâu.
Cùng Tô Cảnh An trở về vương phủ.
Suốt đường về, cả hai đều im lặng, mãi cho đến khi đến cửa vương phủ, ngài ấy mới nhìn ta, dường như muốn nói điều gì, nhưng vừa lúc đó người trong cung đến truyền lệnh, gọi ngài ấy vào cung ngay, nên đành phải bỏ lỡ.
Vì vậy, xe ngựa vừa thả chúng ta xuống, lại tiếp tục khởi hành về hoàng cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-thanh/phan-8.html.]
Ta cùng Tiểu Thế Tử đi vào phủ, cậu bé im lặng bước đi phía trước.
Ta vốn không phải là người hay nói, cũng chẳng nói thêm gì.
Khi vừa trở về phòng, Đào Chi tiến tới, mặt đầy nghi hoặc: "Cô nương, bây giờ Thái tử điện hạ và Đại tiểu thư sắp từ hôn rồi, người hoàn toàn không cần phải ở lại đây nữa. Người không biết bên ngoài họ cười chê cười thế nào đâu!"
Hỷ Tước cũng gật đầu theo, rõ ràng có phần bất bình: "Đúng vậy, họ đều nói người đang sống cuộc sống như một góa phụ còn trẻ! Bây giờ tốt rồi, đợi người trở thành Thái tử phi, xem ai còn dám đồn thổi nữa!"
"…"
Triều đại này không quá khắt khe với nữ nhân, phụ nữ sau khi ly hôn vẫn được phép tái giá.
Ta đang định mở miệng, bỗng dưng thấy gì đó trong khóe mắt, lời nói bị chặn lại.
Một bóng dáng nhỏ bé không biết từ lúc nào đã đứng bên ngoài cửa.
"Các ngươi lui xuống trước đi." Ta quay đầu nhìn Hỷ Tước và Đào Chi.
"Vâng." Bị Tiểu Thế Tử bắt gặp tại chỗ, các nàng đương nhiên không dám nói thêm, nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ta và Tiểu Thế Tử.
Ta kéo tay cậu bé, để cậu ngồi xuống ghế, rồi lấy một ít điểm tâm đưa cho cậu, hỏi: "Con đói rồi phải không?"
Nhìn ta như vậy, cậu mím môi, tay nhỏ không với lấy điểm tâm, mà ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn ta, như thể đã quyết định điều gì, khẽ nói: "Người có thể không rời khỏi vương phủ được không… đừng gả cho Thái tử, phụ thân con không thua kém Thái tử đâu, nếu cần, con không làm Thế Tử nữa cũng được."
Nói đến đây, giọng cậu càng ngày càng nhỏ: "Khi cha ruột của con mất, con mới ba tuổi, nhưng con đã có thể nhớ được rất nhiều chuyện. Cha chỉ dặn Cảnh thúc chăm sóc con thật tốt, không nói gì về việc con phải kế vị... chỉ là Cảnh thúc nói cả đời này có lẽ thúc ấy sẽ không lập gia đình... Ài, con vốn cũng không muốn làm Thế Tử, sau này nếu người và Cảnh thúc có con, con sẽ coi em bé đó như em ruột của mình!"
Cậu lải nhải nói, nhưng những lời nói ra lại chẳng hề phù hợp với tuổi tác của cậu.
Thời gian qua tiếp xúc, dù cậu không thích ta, sợ ta, nhưng chưa bao giờ cố tình làm khó ta.
Nghe những lời này, ta vừa thấy đau lòng, vừa thấy buồn cười: "Con chẳng phải muốn một người mẹ dịu dàng sao?"
‘‘...’’
Bị ta hỏi vậy, bầu không khí buồn bã lập tức tan biến.
Cậu đỏ mặt: "Con nói người dịu dàng, thì người chính là người dịu dàng!"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
‘‘...’’
Tiểu quỷ này, đúng là thay đổi nhanh chóng.
Ta đưa tay ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu, an ủi: "Đừng nghĩ nhiều nữa, ta sẽ không rời đi đâu."
Ở vương phủ ăn ngon, ở tốt, ta nào có ngu ngốc mà bỏ đi.
"Ừm, vậy thì tốt, thật ra người rất đẹp, chỉ là hơi lạnh lùng... " Cậu lẩm bẩm thêm vài câu, nhưng khóe miệng lại không kiềm được mà nhếch lên.
Cậu lại có mẫu thân rồi!