Tỳ Nữ Thư Nhiên - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-09-12 19:21:12
Lượt xem: 1,538
Ngày ánh trăng sáng thành hôn, Kỳ vương một mình ra ngoài, trở về trong trạng thái thất thần, ngày hôm sau liền hồi kinh.
Lúc đó ta còn cảm thấy tiếc nuối cho hai người họ, giờ nghĩ lại, Viện Viện thật sự là một người thông minh.
Lần thứ hai gặp lại ánh trăng sáng là vào năm đầu tiên sau khi Kỳ vương đăng cơ.
Chồng của Viện Viện được thăng quan lên kinh thành nhậm chức, mang theo vợ con cùng đi.
An Chiêu nghi, chính là vị trắc phi được nhắc đến nhiều lần kia, biết chuyện cũ giữa Hoàng thượng và Viện Viện.
Lo sợ Hoàng thượng sẽ nhen nhóm lại tình xưa với nàng, nên đã mua chuộc người ám hại nàng.
Kết quả suýt chút nữa hại c.h.ế.t con trai của Viện Viện.
Chồng của Viện Viện điều tra được chứng cứ, quỳ gối trước cửa điện Càn Thanh để đòi Hoàng thượng một câu trả lời thỏa đáng.
Cuối cùng, An Chiêu nghi tự chuốc họa vào thân, bị đày vào lãnh cung, còn liên lụy đến cả gia đình.
Còn chồng của Viện Viện thì bất chấp sự nghiệp quan trường, xin thỉnh chỉ thuyên chuyển công tác ra ngoài, mang theo cả gia đình rời khỏi kinh thành.
Trong số những nữ nhân của Hoàng thượng, An Chiêu nghi có thể coi là có chút đầu óc, nhưng không nhiều.
Kỳ vương phi do tiên đế ban hôn còn chưa kịp về nhà chồng thì Thái tử đã ép cung.
Cha của Kỳ vương phi lại đứng nhầm phe, quay sang theo phe Thái tử.
Kẻ "gió chiều nào che chiều ấy" thì sao có thể có được kết cục tốt đẹp chứ?
Vì vậy, sau khi Kỳ vương lên ngôi, ngôi vị Hoàng hậu vẫn còn bỏ trống.
Trong hậu cung chỉ có Hiền phi và An Chiêu nghi là hai phi tần.
Hiền phi lại không được sủng ái, An Chiêu nghi đương nhiên nhắm đến ngôi vị Hoàng hậu.
Có lẽ nàng ta sợ ánh trăng sáng của Hoàng thượng sẽ trở về và đe dọa đến địa vị của mình.
Mọi người đều nói bậc đế vương không có tình yêu, còn ta, một đường đi theo bên cạnh Hoàng thượng, đã phân tích ra một kết luận.
Hoàng thượng có tình yêu với nữ nhân, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không chỉ yêu một người.
Từ khi Lưu Uyển bị giáng xuống làm tài nhân, nàng ta suốt ngày đóng cửa không ra ngoài.
Lệ phi thì đang mang thai, Hoàng thượng cũng sủng hạnh các phi tần khác nhiều hơn, thậm chí còn tổ chức một cuộc tuyển tú.
Mỗi lần có người mới vào cung là ta lại đau đầu.
Hắn chỉ cần tùy tiện phong một tước vị, ban cho một chỗ ở là xong.
Ta phải liên tục sai người quét dọn cung điện, sắp xếp đồ đạc, còn phải thông báo cho phủ Nội vụ mua sắm, bận đến sứt đầu mẻ trán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ty-nu-thu-nhien/chuong-13.html.]
Nhưng sau khi đã phân phó mọi việc thì cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, dù sao cuối cùng người làm việc cũng không phải là ta.
Tết Trung Thu năm nay, ta vẫn đón cùng với Lý bá.
Hoàng thượng đến thăm Lý bá một chút rồi lại đến chỗ Hoàng hậu nương nương.
Nói ra thì Hoàng thượng thật sự đặt rất nhiều kỳ vọng vào đứa con trai lớn của mình, thường xuyên bế cậu bé đến điện Càn Thanh xem tấu chương.
Xem ra chỉ cần tiểu hoàng tử được dạy dỗ tốt, trưởng thành theo mong đợi của Hoàng thượng, chắc chắn hắn sẽ giao phó trọng trách cho cậu bé.
Không biết có phải do trước đây nhiễm phong hàn ảnh hưởng đến đầu óc không, ta thường xuyên gặp ác mộng.
Mơ thấy mẹ ta... có lẽ là mẹ ta, mơ thấy bà bị cha ta đánh... nếu ông ta là cha ta.
Ta đã kể chuyện này cho Lý bá nghe.
Lý bá cắn một miếng bánh trung thu, nói: "Lúc nhặt được ngươi, chúng ta đang ở Liễu thành gần kinh đô, làm việc cho Hoàng thượng."
"Sau đó ta cũng đã cho người đi hỏi thăm xem có nhà nào làm mất con không, nhưng đáng tiếc chẳng có ai nhận."
"Vậy trên người con có để lại vật gì làm tin không?" Ta hỏi.
Lý bá liếc nhìn ta với ánh mắt chán ghét, "Có đấy! Một bộ y phục rách nát, thủng lỗ chỗ, đã vứt đi từ lâu rồi."
"Vứt ở ngay vệ đường, đến ăn mày nhìn thấy cũng chẳng thèm nhặt."
"Ồ." Ta có chút thất vọng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta cũng không phải là chưa từng nghĩ viển vông, biết đâu cha mẹ ruột của ta là những người rất tài giỏi, chẳng may đánh mất ta, sau này sẽ trải qua muôn vàn khó khăn để tìm được ta, rồi ôm ta mà khóc.
"Con yêu à, cha mẹ đã tìm thấy con rồi, con đã chịu khổ rồi."
"Con yêu à, cha mẹ sẽ đưa con đi, không để con phải làm công việc hầu hạ người khác nữa."
"Con gái yên tâm, cha mẹ đã dành dụm được rất nhiều tiền, đều để lại cho con."
Nhưng giờ xem ra có vẻ không thực tế lắm, người giàu có ai lại mặc y phục rách rưới chứ?
Cho dù họ có thân phận cao quý đến đâu, người ta hầu hạ là Hoàng thượng, trước mặt Hoàng thượng, họ cũng đều phải quỳ xuống dập đầu.
Thấy ta cúi đầu không nói, Lý bá nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi nhớ cha mẹ à?"
Ta... chỉ muốn giàu có nhanh chóng.
"Không nhớ ạ, con hoàn toàn không nhớ ra được." Ta lắc đầu.
"Đừng quá bận tâm đến chuyện quá khứ, cuộc đời con người rất dài, phải học cách nhìn về phía trước. Nếu có duyên, tự khắc sẽ gặp lại."
"Cuộc đời con người dài như vậy, Lý bá đều dành hết ở trong cung, có tiếc nuối không?"
Lý bá mỉm cười, "Ta chỉ cần ở bên cạnh Hoàng thượng là đủ rồi."