Tỳ Nữ Thư Nhiên - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-09-12 19:22:36
Lượt xem: 1,709
Sau khi Thập Thất trở về, chúng ta cùng nhau đi gặp Lý bá, tiện thể mang theo cái túi lớn của hắn.
"Lý bá, con đã về rồi!" Thập Thất xông tới ôm chầm lấy Lý bá, suýt nữa thì làm ông ấy ngạt thở.
Lý bá xúc động đến mức nói năng cũng run rẩy, "Về... về rồi, còn biết đường về à..."
Thập Thất gãi đầu cười, "Con lại lập được chiến công rồi, tướng quân thấy con đã ở Tây Bắc bốn năm, nên đặc cách cho con về thăm người thân, qua năm mới trở lại."
"Ngoài mọi người ra, con cũng không còn người thân nào khác, đúng rồi, con mang về cho mọi người rất nhiều đồ." Cuối cùng, hắn cũng mở cái bao bố lớn của mình ra.
Hắn vừa nói vừa lấy đồ ra.
Hắn lấy ra một chiếc áo choàng lông cáo lớn choàng lên người Lý bá, "Đây là con cáo đen con tự tay đánh, lột da rồi tìm người may."
Lại lấy ra mấy chiếc trâm cài đầu quê mùa, cắm hết lên đầu ta, ai nha, ta cảm giác hắn làm xước da đầu ta rồi.
"Đồ của nữ nhi các ngươi ta không hiểu biết nhiều, đây là do huynh đệ tốt của ta giúp ta chọn đấy."
"Vậy ra huynh đệ của ngươi cũng chẳng có mắt nhìn."
Hắn lại lôi từ trong người ra một cây cỏ nhét vào lòng Lý bá, à không, hình như không phải cỏ!
"Thứ này là do con tình cờ đào được, người ta bảo là nhân sâm, dùng để bồi bổ thân thể thì tốt lắm."
Rồi hắn lại móc ra một thanh đoản đao, dúi vào tay ta.
"Đây là chiến lợi phẩm ta thu được từ quân địch, ngươi giữ lấy mà phòng thân."
Ta mỉm cười, "Cảm ơn nhé..."
Cuối cùng, hắn lấy ra món đồ cuối cùng, một hòn đá to.
Ta lại cẩn thận xem xét, quả thật không sai, là một hòn đá to.
"Đây là hòn đá ở Tây Bắc, người ta nói thứ này có linh khí, mang trên người sẽ gặp may mắn, ai trong các ngươi muốn?"
Ta lấy tay che mặt, đứa trẻ ngốc này bị lừa rồi sao?
Cho dù thật sự có linh khí, ai lại mang theo một hòn đá to như vậy trên người cả ngày chứ?
Lý bá nhìn ta, lại nhìn Thập Thất, "Thập Thất à, trên chiến trường đao kiếm vô tình, hòn đá linh này ngươi cứ giữ lấy đi, biết đâu lại bảo vệ được tính mạng."
"Lý bá, sao người biết nó đã cứu mạng con? Con nói người nghe, lúc đó quân địch tập kích, một mũi tên b.ắ.n về phía con, vừa khéo lại găm vào hòn đá này!"
Lý bá thực sự không chịu đựng nổi nữa, "Ừm... ta tuổi cao sức yếu, không chịu được nữa, các ngươi trẻ tuổi cứ trò chuyện đi, ta đi ngủ trước đây."
"Thư Nhiên, ngươi đi dọn dẹp căn phòng bên cạnh ta đi, để nó ở đó trước."
Hai chúng ta bị đuổi ra ngoài.
Thập Thất cười hì hì nói: "Lý bá từ bao giờ lại tốt tính thế nhỉ, trước kia lúc nào cũng cau có, hở một tí là đánh người."
Ta cười cười không nói, Lý bá già rồi, không còn hung hăng được nữa.
Ngày hôm đó ta và Thập Thất trò chuyện đến tận khuya.
Gặp lại bạn cũ, ta thật sự rất vui.
Ta muốn kể cho hắn nghe tất cả những gì ta đã trải qua mấy năm nay, nỗi sợ hãi đối với bậc đế vương, những uất ức không biết tỏ cùng ai, những chuyện ta đã chứng kiến, biết bao nhiêu điều bất bình phẫn nộ mà lại bất lực.
Kỳ Vương điện hạ không còn là Kỳ Vương nữa.
A Thành chất phác lương thiện đã chết.
Thư Gia từng tâm sự cùng ta cũng không còn nữa.
Trong lòng Lý bá từ trước đến nay vẫn luôn hướng về Hoàng thượng.
Cho nên có rất nhiều chuyện ta căn bản không thể nói với ai, họa từ miệng mà ra, ta chỉ đành nuốt vào trong lòng.
Lần nào cũng phải thử độc cho Hoàng thượng, ta cũng sợ c.h.ế.t lắm chứ, mỗi lần đều phải kiểm tra cẩn thận nhiều lần mới dám ăn.
Lòng vua khó đoán, nhưng ta không thể không vắt óc suy đoán thánh ý, cố gắng nói năng phải phép, làm việc chu toàn.
Mọi người đều nói ta được Hoàng thượng tin tưởng sâu sắc, nhưng chính vì vậy, ta phải hiểu chuyện hơn người khác, dù có ấm ức cũng phải chủ động hy sinh, không để Hoàng thượng khó xử.
Hoàng thượng đã làm nhiều việc mà ta không tán thành, nhưng ta cũng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Hoàng thượng nói gì là đúng, thì đó chính là đúng.
Nhưng cuối cùng, ta kéo Thập Thất trò chuyện đến nửa đêm, vậy mà vẫn không hề đề cập đến chuyện chính.
Đừng quên, nơi đây là hoàng cung, là hoàng cung đấy...
Trong hoàng cung, có những chuyện không thể nói ra.
Ta đành phải nói chuyện phiếm linh tinh, hắn cũng bằng lòng yên lặng lắng nghe.
Người trong cung đều đồn sau lưng rằng ta và Hoàng thượng có quan hệ bất chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ty-nu-thu-nhien/chuong-15.html.]
Làm thị nữ của Hoàng thượng, ta không dám phạm một sai sót nào.
Hoàng thượng không còn vui vẻ như trước nữa, chúng ta đều rất sợ hãi.
Mặt đất mùa đông khi quỳ xuống vừa cứng vừa lạnh.
Cuối cùng, Thập Thất thở dài.
"Tất nhiên là khác rồi, Hoàng thượng không còn là vị hoàng tử nhàn tản ngày trước nữa, người là vua, là bậc đế vương, ở bên cạnh người chắc hẳn cũng rất vất vả nhỉ?"
Ta hồi tưởng lại tất cả những gì đã trải qua mấy năm nay, cuối cùng vẫn đáp: "Haiz, cũng tạm được..."
Tối hôm qua ta ngủ không ngon, hôm nay trực ban liền hơi buồn ngủ.
Ta vỗ chút nước lạnh lên mặt, lạnh đến mức run cầm cập, may mà tỉnh táo hơn chút.
Nhưng ở điện Càn Thanh, dù thần kinh căng thẳng, không buồn ngủ, nhưng đầu óc vẫn còn hơi mơ màng.
Ta âm thầm cắn nhẹ đầu lưỡi, cảm giác đau đớn ập đến...
"Thập Thất đã trở về, ngươi gặp hắn rồi chứ?"
Hả?
Hoàng thượng đột nhiên lên tiếng, khiến ta giật mình, cắn mạnh hơn.
"Vâng, hôm qua nô tỳ đã gặp hắn ở ngoài cung." Ta thành thật bẩm báo.
"Mấy năm không gặp, hắn quả nhiên đã trở nên trưởng thành và chín chắn hơn."
Có sao?
Chẳng phải vẫn là cái bộ dạng cà lơ phất phơ đó sao?
"Có lẽ là do trải nghiệm bên ngoài, hắn đã trưởng thành hơn nhiều." Vẫn phải nói theo ý Hoàng thượng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Vạn tướng quân còn đặc biệt khen ngợi hắn trước mặt trẫm, nói hắn là một kỳ tài, sau này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn."
"Hoàng thượng nói chí phải."
Hắn định trò chuyện thân mật với ta sao?
"Hôm qua không nghỉ ngơi tốt à?" Hắn đột nhiên hỏi.
Câu hỏi này khiến ta toát mồ hôi lạnh, ta vừa quỳ vừa nhanh chóng nhớ lại những việc đã làm hôm nay, hình như cũng không có việc gì làm chưa tốt nhỉ?
"Ngươi sợ cái gì? Trẫm chỉ muốn trò chuyện đôi chút với ngươi thôi." Hoàng thượng đặt tấu chương xuống, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta liếc nhìn về phía trước, thấy trên môi hắn đang treo một nụ cười, hẳn là không tức giận.
"Hôm qua Thập Thất trở về, nô tỳ và Lý bá đều rất vui mừng, nên đã trò chuyện hơi muộn một chút." Để chắc chắn, ta cũng nhắc đến Lý bá, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không trách phạt Lý bá.
"Ngươi về trước đi, hôm nay không cần hầu hạ nữa, hắn hiếm khi trở về, các ngươi cứ ôn lại chuyện cũ đi."
"Nô tỳ không dám."
"Có gì mà không dám, nếu lát nữa ngươi sơ suất phạm lỗi, trẫm mới thật sự phạt ngươi, đi đi."
"Vâng, tạ ơn Hoàng thượng."
"À phải rồi, trẫm đã bảo thái y điều chế một thang thuốc bổ, lát nữa ngươi đi lấy về cho Lý bá nhé."
"Nô tỳ tuân chỉ."
Lúc ta trở về, Thập Thất đang gặm chiếc bánh bao thơm phức.
"Ồ, sao lại về sớm thế?"
"Hoàng thượng cho ta nghỉ một ngày, à mà, Lý bá đâu rồi?" Ta hỏi hắn.
"Ông ấy bảo đi dạo một chút."
Ta bất lực nói: "Tuổi cao thì nên nghỉ ngơi cho tốt, Hoàng thượng đã cho ông ấy nghỉ hưu từ lâu rồi, vậy mà ông ấy vẫn không chịu ngồi yên."
Thập Thất cười cười, "Tìm việc gì đó làm cũng tốt, như vậy tinh thần mới phấn chấn được."
"Ăn bánh bao không?" Hắn cầm một cái bánh bao đưa đến trước mặt ta.
"Ta không ăn, ta không đói." Ta nhìn chiếc bánh bao. "Đã nguội đến thế rồi, ngươi cũng không hâm lại à?"
"Làm gì phải phức tạp đến thế, ăn no là được rồi, này, ta nói cho ngươi biết, bánh bao này là do cung nữ tên Tiểu Lan mang đến từ sáng sớm đấy."
Ta nhất thời có chút không nói nên lời, "Cái con bé c.h.ế.t tiệt kia, ngày thường chẳng thấy nàng ta mang bữa sáng đến cho ta lần nào, lúc này lại siêng năng."
Thập Thất cười cười, "Cô nương đó khá đáng yêu, giống Thư Gia."
Ta im lặng một lúc, rồi nói: "Thư Gia thông minh hơn nàng ta nhiều."
"Thư Gia mới là đứa ngốc..."
Hai chúng ta đều ăn ý không nhắc lại chuyện này nữa.