Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tỳ Nữ Thư Nhiên - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-09-12 19:27:17
Lượt xem: 1,517

Nguyên Lạc vương tử nghe xong vội vàng xin lỗi Thục phi nương nương: "Lục tướng quân thứ tội, ta tuyệt đối không có ý bất kính với tướng quân."

Vừa nói, hắn vừa nâng một chén rượu, "Để tỏ lòng xin lỗi, tiểu vương xin kính tướng quân một chén, không biết tướng quân có thể tha thứ cho hành động thất lễ vừa rồi của ta không?"

"Không sao." Thục phi nương nương nâng chén rượu lên uống cạn một hơi. 

Người ta đã xin lỗi rồi, chút thể diện này vẫn phải cho. 

Phải nói rằng, thái độ của Nguyên Lạc vương tử này quả thực là quá mức khiêm nhường. 

Vốn tưởng rằng đến đây là kết thúc, ai ngờ điều càng khiến người ta kinh ngạc còn ở phía sau. 

Nguyên Lạc vương tử trực tiếp bước lên, quỳ xuống trước Hoàng thượng. "Đại Lương Hoàng thượng tôn kính, tiểu vương thật sự ngưỡng mộ Lục tướng quân đã lâu, hôm nay được chiêm ngưỡng dung nhan của Lục tướng quân, quả thực khó mà quên được, tiểu vương ở đây mạo muội cầu hôn Lục tướng quân, không biết Hoàng thượng có thể đồng ý không?" 

Lời vừa nói ra, cả đại điện xôn xao, ngay cả ta cũng kinh ngạc.

Cùng Hoàng thượng tranh đoạt nữ nhân? 

Há chẳng phải là ngầm đội mũ xanh lên đầu Hoàng thượng hay sao? 

Song, nghe đồn trong tục lệ Đông Lê, cha mất thì con trai được phép kế thừa thê thiếp của cha, ở nơi ấy câu "ta cưới mẹ kế ta" hoàn toàn chẳng phải chuyện đùa. 

Trong nhận thức của hắn, việc thành thân với một nữ nhân đã có chồng là hoàn toàn có thể. 

Khó trách, hắn luôn gọi Thục phi nương nương là "Lục tướng quân", thì ra đã toan tính cả rồi. 

Hoàng thượng quả thật là Hoàng thượng, sắp bị đội mũ xanh mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí còn mỉm cười. "Nguyên Lạc vương tử có điều chưa rõ, Thục phi đã xuất giá, việc này không phù hợp với lễ chế Đại Lương ta."

"Việc này tuy không hợp lễ chế Đại Lương, nhưng lại phù hợp với tập tục Đông Lê ta," 

"Vừa rồi ta đã tuân theo lễ nghi của quý quốc, vậy Hoàng thượng có nên một lần thuận theo quy củ của dân tộc ta không?" 

"Xét cho cùng, lễ nghĩa qua lại mới có thể hòa hợp lâu dài, phải không?" 

Nguyên Lạc vương tử vừa rồi còn khiêm nhường lễ độ, bỗng chốc thay đổi sắc mặt. 

Thục phi nương nương không còn chút ý cười, Hoàng thượng ngược lại vẫn điềm tĩnh. "Trẫm từ lâu đã nghe nói tập tục Đông Lê kỳ lạ khác thường, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy." 

Lời Hoàng thượng nói mang đầy ý châm biếm. 

Các đại thần khác thấy thái độ của Hoàng thượng, cũng nhao nhao phụ họa, "Hai nước giao hảo nên lấy lễ đối đãi, việc dùng chung thê thiếp quá đỗi hoang đường, chẳng khác gì người man rợ!"

Lúc này ta cũng có chút sốt ruột, Thục phi nương nương chính là nữ trung hào kiệt mà tất cả nữ tử Đại Lương chúng ta đều ngưỡng mộ, sao có thể để nàng ấy gả xa đến một đất nước khác được?

Vị vương tử này mới gặp Thục phi nương nương lần đầu, ta không tin hắn thật sự vừa gặp đã yêu, tám phần là thấy Thục phi tài giỏi, muốn để nàng ấy phục vụ cho Đông Lê.

Vị Nguyên Lạc vương tử kia không để ý chút nào đến lời chỉ trích của đại thần, cứ nhìn chằm chằm Hoàng thượng, "Chẳng lẽ hoàng thượng Đại Lương xem thường Đông Lê chúng ta, không muốn chia sẻ mỹ nhân?"

Ai mà nhịn được chuyện này?

Hoàng thượng điềm nhiên nói: "Nguyên Lạc vương tử hiểu lầm rồi, chỉ là chuyện nam nữ dù ở đâu cũng đều coi trọng sự tự nguyện, không biết ngươi đã hỏi qua ý nguyện của Thục phi chưa?"

Nguyên Lạc vương tử quay người nói với Thục phi nương nương: "Ta nguyện để thân phận chính thất cho Lục tướng quân, và hứa cả đời này không cưới thêm người thứ hai, không biết Lục tướng quân có đồng ý hay không?"

Lời này nói ra cũng có vẻ thành ý. 

Nhưng Thục phi nương nương tất nhiên sẽ không đồng ý, dù nàng không ưa Hoàng thượng, nhưng trước mặt ngoại tộc Đông Lê, chúng ta mới là người một nhà.

Nhưng từ chối thẳng thừng lại bất lợi cho giao hảo giữa hai nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ty-nu-thu-nhien/chuong-19.html.]

Thục phi nương nương không hề nao núng, "Nguyên Lạc vương tử không biết, bổn cung từng lập lời thề, cả đời này sẽ không gả cho người có võ công kém hơn ta."

"Không biết vương tử có dám tỷ thí một phen hay không? Nếu ngươi thắng, ta sẽ đồng ý gả cho ngươi."

"Tốt." Nguyên Lạc vương tử tự tin nhận lời.

Thục phi nương nương y phục lộng lẫy, cần phải thay một bộ trang phục gọn nhẹ trước đã.

Trong lòng ta vẫn còn lo lắng, tuy rằng Thục phi nương nương võ công hơn người, nhưng thân thủ của Nguyên Lạc vương tử ra sao, mọi người đều không rõ.

Hai bên giao đấu, điểm đến là dừng, vũ khí tự chọn.

Thục phi nương nương chọn một thanh trường kiếm, Nguyên Lạc vương tử vì công bằng, cũng chọn trường kiếm.

Họ đánh nhau hăng say, ta đứng bên cạnh xem mà tim đập chân run, đã sớm quên mất Ngạn nhi ở bên cạnh, nó đột nhiên lên tiếng thật sự làm ta giật mình.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Thục Nhiên cô cô không cần lo lắng, Thục phi nương nương có khả năng thắng rất cao."

Mặc dù biết là không hợp lễ nghi, nhưng ta vẫn không nhịn được hỏi: "Sao mà Điện hạ biết được?"

Ngạn nhi nói nhỏ: "Đông Lê tộc nổi tiếng về sức mạnh, tỷ võ phần lớn dựa vào sức lực, Thục phi nương nương thân pháp nhẹ nhàng, sức lực của hắn ta cơ bản không có tác dụng gì."

"Hơn nữa với những chiêu thức hắn luyện, trường kiếm rõ ràng không thích hợp với hắn, nhưng hắn quá tự tin, vì muốn lấy lòng Thục nương nương, vẫn chọn trường kiếm, kiêu binh tất bại."

Ta khẽ mỉm cười, "Cảm ơn điện hạ."

Ta sống nhiều năm uổng phí như vậy, thật khó cho một đứa trẻ phải giải thích cho ta.

Tỷ thí kết thúc, Ngạn nhi quả thật không lừa ta, hai bên hòa nhau, trước đó đã nói rõ ràng, vị Nguyên Lạc vương tử kia phải thắng mới được.

Ta đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, Ngạn nhi lại phẫn nộ nói: "Thục phi nương nương đã nhường rồi."

Ta vội vàng trấn an nó nói nhỏ lại, điều này là có thể hiểu được.

Nếu thắng, Đông Lê tộc mất hết mặt mũi, không chừng sẽ nổi giận làm ra chuyện gì đó.

Nếu thua, Thục phi nương nương thật sự phải gả đi. 

Hòa là kết quả tốt nhất.

Ngạn nhi đột nhiên không còn tức giận nữa, quay sang nói với ta: "Chuyện Thục phi nương nương nhường, Nguyên Lạc chắc chắn có thể nhận ra, làm hắn mất mặt một chút cũng tốt."

Ta liền ngẩng đầu nhìn, Nguyên Lạc vương tử quả nhiên mặt mày tái mét.

"Thục phi nương nương võ nghệ cao cường, tiểu vương xin chịu thua."

Thục phi nương nương khẽ mỉm cười, "Đâu có, Nguyên Lạc vương tử không hề kém cạnh, ngươi ta khó phân cao thấp, bổn cung cũng đã đánh thật đã."

Là đánh vào mặt đối phương thật đã đi.

Hoàng thượng lúc này vui vẻ, vội vàng khen ngợi Nguyên Lạc vương tử vài câu, an ủi một chút.

"Hahaha, sớm nghe nói người Đông Lê ai nấy đều cường tráng, hôm nay gặp quả đúng là như vậy, đây mới là bản sắc nam nhi."

"Ngày khác cũng bảo đám công tử nhà quyền quý Đại Lương ta học hỏi cho kỹ, đừng có gầy gầy ốm ốm như thế."

Các triều thần nhao nhao phụ họa, "Hoàng thượng nói chí phải."

Lần yến tiệc này, vô cùng hòa hợp, hai bên chung sống hòa thuận.

Ừm... dù sao ta cũng vui rồi.

Loading...