Tỳ Nữ Thư Nhiên - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-09-13 09:50:04
Lượt xem: 1,206
Ngoài cửa lại có thái giám đến gọi Hoàng thượng, Hoàng thượng rời đi, chỉ còn lại mình ta.
Trong cung có biết bao nhiêu người, mỗi người đều có việc của mình, chẳng ai quan tâm đến một hạ nhân qua đời vào ngày này, cũng chẳng ai biết, ta đã mất đi người thân yêu nhất của mình.
Tiểu Lan sau khi trở về, luôn ở bên cạnh ta, lo lắng ta sẽ xảy ra chuyện.
Ta sẽ không sao, ta phải sống thật tốt.
Đây là cơ hội rời khỏi cung mà Lý bá đã giành cho ta, ta sẽ không phụ lòng ông ấy.
Lý bá được an táng, Hoàng thượng đích thân viết văn bia cho ông ấy, chôn theo rất nhiều vàng bạc châu báu, thật vinh quang, thật vẻ vang.
Nhưng người đã chết, những thứ này sống không mang đến được, c.h.ế.t cũng không mang đi được.
Ta đã trải qua đêm giao thừa cuối cùng trong cung, một đêm giao thừa không có Lý bá.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tiểu Lan sợ ta cô đơn, nên đã đặc biệt ở bên cạnh ta.
Ta nhìn nàng ngày càng trưởng thành và điềm đạm, càng lúc càng giống ta.
"Tiểu Lan, trước đây muội đã có tên là Tiểu Lan sao?"
Tiểu Lan lắc đầu, "Tên trước đây của ta là Lý Hinh Nhi, ma ma nói rằng nó phạm húy của quý nhân, nên đã đổi cho ta."
Ta gật đầu, chuyện như vậy rất thường gặp.
"Sau này muội có chí làm nữ quan, ta đổi cho muội một cái tên chính thức và trang trọng hơn được không?"
Tiểu Lan mắt sáng lên, "Được chứ, được chứ, ta cũng muốn đổi."
Ta mỉm cười, "Minh pháp lệnh nhi tu lý hề, lan chi u nhi hữu phương. Hai chữ 'Chỉ Lan' có được không?"
Nàng gật đầu, "Chỉ Lan? Tên do Thu Nhiên tỷ tỷ đặt, nhất định là tốt."
"Cứ coi như là ta để lại cho muội một kỷ niệm."
"Kỷ niệm?"
Ta mỉm cười nhưng không định nói cho nàng biết, ta muốn một mình lặng lẽ ra đi, hy vọng nàng sẽ không oán trách ta.
Sau Tết Nguyên Đán, ta thu dọn số ít đồ đạc của mình, chỉ còn thiếu thánh chỉ của Hoàng thượng.
Nhưng Hoàng thượng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện ta xuất cung, ta cũng không thể mở lời trước.
Trong lòng ta sốt ruột, đã phạm sai lầm mấy lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ty-nu-thu-nhien/chuong-24.html.]
Hoàng thượng cuối cùng không nhịn được, "Tâm trí vậy mà không đặt ở đây, ngươi sốt ruột rời khỏi cung đến vậy sao?"
Ta vội vàng quỳ xuống nhận tội, trong lòng quả thực mừng thầm, chỉ cần Hoàng thượng bằng lòng nhắc đến, mọi chuyện sẽ dễ nói.
"Hoàng thượng, Lý bá trước đây đã nói, người cũng đã đồng ý."
"Vậy thì sao?" Hắn khẽ cười.
Ta siết chặt tay, không biết làm sao.
Ta hạ quyết tâm, nói: "Hoàng thượng, lúc sinh thời Lý bá đã tặng cho thần một cuốn sách tên là “Phong Thổ Du Ký”. Cuốn sách rất cũ, ông ấy đã lật xem nhiều lần, nhưng chưa từng thực sự được nhìn thấy những cảnh vật trong đó."
"Hoàng thượng, thần chưa từng ra khỏi kinh thành, còn chưa thực sự cảm nhận được mình đã trưởng thành, không muốn cứ thế mà già đi. Xin Hoàng thượng cho thần xuất cung."
Hoàng thượng nhìn ta thật lâu, không nói gì, hắn đứng dậy, từ trên tủ sách bên cạnh lấy ra một cái hộp, "Tự mình xem đi."
Ta mở ra xem, bên trong là lệnh xuất thành, thông hành văn điệp, còn có thân phận phù của ta, và các loại ngân phiếu lớn nhỏ.
Ta vội vàng quỳ lạy, "Tạ ơn Hoàng thượng."
“Không cần cảm tạ ta, đây là những thứ Lý bá đã chuẩn bị cho ngươi lúc còn sống."
Nước mắt ta trào ra, thân phận phù được làm từ bốn năm trước, tờ ngân phiếu cũ nhất cũng có ngày tháng là bốn năm trước.
Lý bá vẫn luôn nhớ đến ta, ông ấy đã sớm nghĩ kỹ cho ta rồi.
Ông ấy cam tâm tình nguyện dành cả đời trong cung, lại vì cuộc đời ta mà làm những dự tính tốt nhất.
Hoàng thượng bỗng nhiên bước tới, đưa tay đỡ ta dậy, nhìn ta nói: "Ngày mai hãy đi."
Hắn quay lưng lại, tiếp tục vùi đầu vào đống tấu chương, "Ngày mai, ta sẽ không tiễn ngươi."
Ta nhìn hắn một mình ngồi trên điện, khẽ nói, "Bảo trọng."
Sau khi xuất cung, ta không lập tức rời đi, mà đến Kỳ vương phủ.
Vương phủ đã bỏ trống, chỉ còn lại hai ma ma già quét dọn vệ sinh.
Cảnh tượng ngày xưa như hiện ra trước mắt, vương phủ vẫn náo nhiệt như vậy, người thân vẫn còn ở bên.
Ta là nô tỳ của Kỳ vương phủ, nhưng đối với ta, nơi đây chính là nhà của ta.
Hai mươi năm đầu đời, những năm tháng tươi đẹp nhất của ta đều trôi qua ở vương phủ.
Lý bá, Thu Gia, A Thành, ta phải đi rồi.
Thập Thất, ta không thể đợi ngươi trở về, hy vọng ngươi có thể lập nên công danh sự nghiệp, đạt được ước nguyện của mình.