Tỳ Nữ Thư Nhiên - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-09-13 09:59:01
Lượt xem: 1,620
Nói là đến ăn cơm, nhưng Triệu Tư Tề tự mình mua thức ăn sẵn, ta nấu một nồi cơm.
Lý Vong Thần ăn qua loa vài miếng rồi chạy mất. "Hai người cứ trò chuyện, con hẹn bằng hữu luận bàn võ nghệ."
Hai người nhìn nhau, chỉ mình ta lúng túng, Triệu Tư Tề thản nhiên ăn thức ăn.
"Lý cô nương, tại hạ người Tô Châu, cha mẹ đều mất, chỉ có một mình, nhà ở phía tây thành, ngõ Hạnh Hoa."
Sao lại có cảm giác như đang xem mắt vậy?
"Ta từ kinh thành đến, cha ta đã mất, ta chỉ có một đứa con trai là Lý Vong Thần."
Hắn ngẩng đầu mỉm cười, "Nghe Tiểu Thần nói, cô nương còn chưa thành thân?"
Ta gật đầu.
"Thật trùng hợp, tại hạ cũng chưa."
Trùng hợp?
"Tiểu Thần nói muốn ta làm cha của nó, không biết cô nương ý như thế nào?"
Đầu óc ta ong lên một tiếng, sau đó liền bình tĩnh suy nghĩ, bản thân đã giữ khuôn phép nhiều năm như vậy, buông thả một lần thì đã sao.
Ta thừa nhận mình động lòng vì sắc đẹp, nhưng dù hậu quả ra sao ta cũng gánh vác được.
Ta đặt đũa xuống, bình tĩnh nói: "Ta không có thân thích nào khác, không có chuyện phiền lòng trong nhà.”
“Phía đông thành có mở một quán ăn, sinh kế không thành vấn đề, ta có thể nuôi chàng, chuyện sinh con ta muốn thuận theo tự nhiên.”
“Chỉ là Lý Vong Thần nhất định phải mang họ Lý. Sau này ta vẫn muốn tiếp tục sống ở đây, chàng có thể chuyển đến.”
“Không phải ta chê chàng, chỉ là chuyển nhà quá nhiều lần rồi, thật sự lười di chuyển."
Nói xong mặt ta đỏ bừng.
Nhỡ người ta không có ý này, ta chẳng phải mất mặt lớn sao.
Chỉ nghe hắn khẽ cười, "Vậy sau này phải làm phiền nương tử nuôi sống ta rồi."
Thành thân với một người chỉ mới gặp hai lần, cứ như nằm mơ vậy.
Lý Vong Thần hỏi ta: "Mẹ, con có cha rồi, sau này có thể không cần dậy sớm luyện tập nữa không?"
Ta xoa đầu nó, "Cha con trông có vẻ còn chưa khỏe bằng mẹ đâu, con vẫn nên tiếp tục luyện tập đi."
Nói ra cũng trùng hợp, hai tháng sau khi thành thân, kinh thành truyền đến tin tức: Lệ quý phi hạ độc Hoàng thượng, có ý định mang theo Nhị hoàng tử tạo phản.
Sự việc bại lộ, mẹ con đều bị ban chết.
Ta nhìn cáo thị dán trên tường, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lệ quý phi mưu phản hẳn là thật, trước đó ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Chỉ là Nhị hoàng tử còn nhỏ, làm sao hiểu được nhiều như vậy?
Hoàng thượng vẫn tàn nhẫn như xưa.
"Sao vậy?" Triệu Tư Tề hỏi ta.
Nghĩ lại, loại cáo thị này ngoài ta ra hẳn là không có ai để ý nữa.
Ta khẽ lắc đầu, "Không có gì, về nhà thôi."
Hắn khẽ cười, "Nương tử quan tâm quốc sự như vậy, thật là đại nghĩa."
Thật là xấu hổ, ta nào có quan tâm quốc sự.
Hôm nay là ngày Triệu Tư Tề đến nhà Trần viên ngoại dạy học.
Ta từ quán ăn trở về, tiện đường đón hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ty-nu-thu-nhien/chuong-26.html.]
Ta không ngờ nhiều người bỏ ra số tiền lớn mời hắn làm thầy giáo dạy tư, hắn đều từ chối, nhất định ở lại học đường nhận chút tiền học trò ít ỏi kia.
Trần viên ngoại phải đến tận nhà cầu xin, hắn mới đồng ý mỗi tháng đến dạy vài buổi.
Ta thật sự không hiểu vị phu quân này của mình chút nào.
Nhưng chuyện cũ của ta cũng chưa từng nói với hắn.
Ta hỏi hắn: "Ngay cả con gái Huyện lệnh cũng dám từ chối, tại sao lại chọn ta?"
"Nương tử người đẹp tâm thiện, thông minh dịu dàng, sao có thể so với người thường?" Mỗi lần đều bị hắn dùng lời ngon tiếng ngọt qua mặt.
Ta trăm phương ngàn kế hỏi dồn, hắn mới nói cho ta biết: "Tiểu Thần đánh nhau, ngày nàng đến học đường, ta ở ngay sau tấm rèm."
"Chàng ở đó?"
Hắn cười nói: "Mấy đứa nhỏ sợ rồi, tìm ta đến giải quyết."
"Ta vừa đến đã thấy nương tử bình tĩnh ung dung, như gió mát thổi tan mọi khó khăn. Khi ấy đã thầm than, nam nhân như thế nào mới lọt vào mắt xanh của tiểu cô nương này đây?"
Phải nói rằng, ở bên Triệu Tư Tề lâu, ta thật sự bị lời khen của hắn làm cho lâng lâng.
Những tự ti khi còn làm nha hoàn đều bị hắn hóa giải hết.
Ngày sinh thần của ta (thực ra là ngày ta rời khỏi cung), Triệu Tư Tề mang về cho ta một chiếc trâm cài.
Trong cung, thứ ta thấy nhiều nhất chính là châu báu, chiếc trâm đó nhìn qua đã biết giá trị không nhỏ.
"Thứ này đắt như vậy, chàng lấy đâu ra tiền?"
Chi tiêu hàng ngày ta đều để trong chiếc hộp trước giường, nhưng cơ bản không thấy hắn động đến.
Ta không tin chút tiền học trò của hắn có thể mua được chiếc trâm này.
Triệu Tư Tề lật sách, "Ta vẽ một bức tranh bán được giá tốt, liền nghĩ đến việc chuẩn bị quà sinh thần cho nương tử."
Ta vẫn không muốn tin, "Chiếc trâm này bao nhiêu tiền?"
"Bốn mươi lượng."
"Tranh bán được bao nhiêu tiền?"
"Bốn mươi lượng."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Trùng hợp vậy sao?"
Hắn cười xoa đầu ta, "Ta đã để ý chiếc trâm này từ lâu, ông chủ nói bốn mươi lượng, nên tiền bán tranh ta chỉ lấy bốn mươi lượng."
Ngông cuồng như vậy sao?
Chiếc trâm này bằng cả hai tháng lợi nhuận của quán ăn ta đấy.
Tuy chiếc trâm này không phải ta mua, nhưng nghĩ đến một chiếc trâm tiêu hết hai tháng lợi nhuận, ta vẫn thấy xót.
Hắn nhìn ra tâm tư của ta, "Nương tử đừng xót xa, sau này tranh do vi phu vẽ đều giao cho nàng đi bán, tiền đều do nàng quản."
"Không đúng." Ta nghi hoặc, "Chàng có nhiều bản lĩnh như vậy, tại sao trước kia lại có vẻ nghèo túng?"
Hắn nhíu mày, "Cũng không hẳn là nghèo, chỉ là khi đó nuôi một mình mình, nhiêu đó đủ rồi."
"Nay đã có nương tử, cũng phải kiếm chút tiền mua phấn sáp trang sức cho nương tử chứ."
"Sao chàng không tự mở một tiệm văn phòng tứ bảo, bán chữ bán tranh, cũng đỡ bị thương nhân ăn chênh lệch giá?"
Hắn ngả người ra sau, "Phiền phức quá, hơn nữa nương tử đã nói sẽ nuôi ta rồi mà."
Ta không nói nên lời, đưa tay đỡ trán.
Bây giờ ta không tin hắn chỉ là một người bình thường.
Nhưng hắn không nói, ta cũng không tiện hỏi.